Huấn Luyện Đại Lão

Chương 6 (Hoàn)

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

12.

Đời trước, tôi không gặp Tạ Nhẫn sớm thế này.

Hai mươi năm đầu tôi sống dưới giám sát nghiêm ngặt của ba.

Ăn uống đi lại, ra ngoài kết bạn, tất cả bị ông nắm trong tay.

Năm tôi 20 tuổi, để khỏi gả cho nhà họ Lương, tôi bỏ nhà đi.

Lang bạt bốn năm, lại bị nhà họ Lương tìm thấy, trói đưa tới trước mặt thiếu gia nhà họ.

Trong phòng riêng câu lạc bộ, những ngón tay ám mùi thuốc kẹp cằm tôi:

"Thái tử gia, ngài xem, đây chẳng phải vị hôn thê bỏ trốn của ngài sao!"

"Con nhỏ mù mắt, không chịu gả làm vợ chính thức của Thái tử gia, lại muốn làm đồ chơi."

Thiếu gia nhà họ Lương túm tóc tôi, bắt tôi ngẩng mặt, vỗ má tôi trêu chọc:

"Con nhỏ này đẹp thật, tuy gia thế không xứng, nhưng tôi đã để mắt từ cái mặt hoa này."

"Đợi chán rồi, sẽ chia cho tụi bay chơi."

Đám đàn ông cười hô hố, tôi hận đến nghiến răng, nắm chặt lưỡi d.a.o giấu trong tay, định liều c.h.ế.t với bọn chúng.

Một giọng trầm khàn dễ nghe vang lên:

"Buông ra."

"Cô ấy, tôi đưa đi."

Thiếu gia họ Lương khựng lại, lập tức cười:

"Hiếm khi ngài Tạ mở lời, dĩ nhiên, mời tự nhiên."

Tôi ngẩng đầu, thấy một người đàn ông rất trẻ, rất đẹp.

Tạ Nhẫn đưa tôi đi, tôi trở thành người tình của anh.

Tròn mười năm, ai cũng biết Tạ Nhẫn có một con chim hoàng yến đặt trên đầu ngón tay.

Sống trong biệt thự lưng núi, ăn mặc đi ở đều là hàng thượng hạng.

Dù muộn đến đâu, đêm nào Tạ Nhẫn cũng lái xe lên biệt thự, đêm đêm bầu bạn.

Ngàn chiều vạn sủng, muôn phần nhường nhịn, muốn sao được vậy.

Đến năm anh 34 tuổi.

Tạ Nhẫn hắc bạch đều dính, tung hoành quá sâu, biết quá nhiều điều không nên biết.

Mà tôi lại là nhược điểm lộ thiên của anh.

Để bảo vệ tôi, anh để lại toàn bộ tài sản cho tôi, tự nguyện vào ngục.

Chưa đầy ba tháng, anh c.h.ế.t không rõ ràng trong tù.

Năm sau khi Tạ Nhẫn chết, tôi cũng nhảy sông.

Người duy nhất khiến tôi lưu luyến đã chết, sống còn ý nghĩa gì nữa.

Mở mắt lần nữa, tôi trở về năm 18 tuổi.

Hệ thống ríu rít bên tai:

[Xin chào ký chủ, tôi là Hệ thống Cứu Rỗi số 096, phát hiện sinh mệnh của cô về 0, đã liên kết thành công.]

[Nhiệm vụ của cô là cứu rỗi đại lão tương lai sẽ đi đường tà đạo — Tạ Nhẫn. Xin hỏi cô có chấp nhận nhiệm vụ không?]

Tôi sững người.

Tạ Nhẫn?

Có phải Tạ Nhẫn tôi quen không?

Tôi — vậy mà — còn có cơ hội ở bên anh lần nữa?!

Giọng hệ thống hốt hoảng:

[Này này này, ký chủ, cô khóc gì thế!]

[Là tôi cứu sống cô nên xúc động quá à?]

Tôi nghe mình hít sâu một hơi.

Rồi bảo với hệ thống:

[Đồng ý, tôi đồng ý.]

13.

Từ hôm đó, ba tôi vào tù vì cố ý gây thương tích.

Tôi và Tạ Nhẫn cùng vào Thanh Hoa.

Mười chín tuổi, anh lập công ty riêng.

Hai mươi ba tuổi, công ty định giá trăm tỷ, thành công ty nổi tiếng về công nghệ.

Một năm sau, Tạ Nhẫn đánh sập tập đoàn nhà họ Lương, còn moi được chứng cứ phạm tội của nhà họ, nộp cho tòa án.

Con đường chờ anh phía trước, quang minh rộng mở.

“Huấn luyện” khá hiệu quả, nhưng luôn có lúc lật xe.

Tới lúc này tôi mới nhận ra, trước đây tôi có thể đá có thể đạp có thể tát anh, hôn hít trêu đùa rồi toàn thân lui được, là vì anh luôn nhẫn nhịn.

Tính tự chủ mà đại lão tương lai hãnh diện, không thể xem thường.

Mà dã thú một khi phá lồng, muốn cho anh no nê thỏa mãn, tuyệt không dễ.

Tạ Nhẫn đặc biệt thích nghe tôi khóc, cũng thích nghe tôi khóc không ra tiếng mà cầu xin anh.

Rất xấu xa.

Ví như tôi thật sự chịu không nổi, vừa khóc vừa túm lớp lông mềm trên thảm, tay chân bủn rủn bò về phía trước.

Còn Tạ Nhẫn, sẽ ung dung ngắm tôi, mắt dừng trên lưng eo tôi, thưởng cảnh từ sau.

Đợi đến khi tôi tưởng mình được thoát, anh mới thong thả vươn tay dài, túm cổ chân tôi.

Chỉ dùng ba phần sức, đã kéo tôi về, đào thoát thất bại.

Hơi thở bỏng rát phả bên tai tôi, anh cười:

"Bảo bối, bò tiếp đi."

Sáng hôm sau, tôi vì lưng đau eo mỏi mà tỉnh, tát anh một cái, vết tay in vệt đỏ rõ ràng:

"Tối qua em vừa khóc vừa xin rồi, sao … sao anh còn hung dữ như vậy!"

Yết hầu rõ nét của Tạ Nhẫn lăn lên, nghiêng nửa mặt còn lại, giọng trầm khàn:

"Là lỗi của anh. Bảo bối, bên này cũng muốn."

Hu hu, có phải tôi chỉnh anh hơi quá tay rồi không?

Hôm nay là một ngày rất bình thường.

Sáng, tôi và Tạ Nhẫn trao nụ hôn chào buổi sáng, anh làm bữa sáng cho tôi, rồi mỗi người đến công ty.

Trưa ăn cùng nhau, tối anh lại đến đón tôi về nhà.

Hôm nay lại là một ngày đặc biệt.

Kiếp trước, chính ngày này, tôi đã gặp được Tạ Nhẫn.

Trăng mảnh sao thưa, trong nhà tĩnh lặng.

Ánh trăng xuyên qua cửa kính, không bị cản lại, như tấm sa mỏng dịu dàng phủ lên chúng tôi.

Ngực Tạ Nhẫn áp lưng tôi.

Từng nhịp, từng nhịp đập an yên.

Ánh sáng mờ rơi trên mặt anh, tô sáng sống mũi anh bằng một dải bạc.

Tôi vùi mặt vào lồng n.g.ự.c ấm rắn của anh, thì thầm rất nhỏ:

"Tạ Nhẫn, nếu anh lại chết, em sẽ không đi tìm anh nữa."

"Mệt lắm, em là người rất đỏng đảnh, không muốn phải lặp lại lần thứ ba."

"Nếu anh chết, em chỉ có thể theo anh thôi."

Gió khẽ lay, vút qua ngọn cây.

Tạ Nhẫn không nói, nâng tay ôm chặt tôi, vùi mặt vào hõm cổ tôi.

Cổ ẩm ẩm khác lạ, như có một giọt nước mắt khẽ rơi.

Giọng anh trầm trầm, từng chữ cam kết:

"Vậy để anh đi tìm em."

"Anh sẽ tìm em trước, kéo em khỏi tay ba em, không để em chịu khổ thêm chút nào."

Tôi trở mình, má cọ lên n.g.ự.c anh, ôm lại:

"Thật không?"

"Thật."

Tạ Nhẫn xưa nay luôn giữ lời.

Thế nên, tôi cũng mỉm cười, nắm lấy tay anh, nói với anh:

"Vậy, Tạ Nhẫn, nói là làm nhé."

"Triệu Thiên Đại, nói là làm."

(Hoàn toàn văn)

Huấn Luyện Đại Lão

Chương 6 (Hoàn)

Chương trước
Chương sau