“Thôi được, gọi một phần, thêm một bình rượu ngon!”
Cha ta cười khoái chí, “Rượu Trúc Diệp Thanh chế từ kinh thành, chỉ có ở chỗ tôi, giá hơi đắt, mười lượng bạc một bình, hôm nay ông may đấy, không say không về!”
Thực ra cha ta đâu có rượu Trúc Diệp Thanh gì, đó là rượu hỗn hợp do ông tự pha từ rượu đục, nước giếng và một số loại hương liệu không tên.
Rượu này rất thơm nhưng uống lâu sẽ làm tổn thương nguyên khí của đàn ông.
Ta thấy cách của cha quá đê tiện, nhưng ông không để ý, còn cười nham hiểm nói, “Để xem lão già dê đó còn dám ức h.i.ế.p con gái nhỏ không!”
“Cha không lo hắn tìm cha gây phiền phức à?”
Cha ta cười lạnh, “Lão già đó nếu không muốn trở thành trò cười cho cả trấn thì cứ việc đến tìm. Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn làm sao biết được là ta làm, chúng ta giờ là bạn rượu thân thiết mà.”
Ta: “…”
Nói thật, ta hận lão Tiền Tài Chủ, hận đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Khi ở nhà họ Tiền, ta có hai tỷ muội tốt, một người bị hắn làm nhục rồi nhảy giếng, một người thề c.h.ế.t không chịu bị bán cho một lão góa xấu xí và lùn tịt trong trấn.
Nô tỳ cũng là người, cũng có m.á.u có thịt, có cha có mẹ, nhưng lão Tiền Tài Chủ lại không coi chúng ta là người.
Cha ta lúc đó bán ta, là ký khế ước với người quản gia của nhà họ Tiền, nếu Tiền Tài Chủ không nhận ra cha ta thì thôi, coi như kẻ ác có kẻ ác trừng trị.
Từ khi quán ăn nhỏ mở cửa, đậu phụ nhà ta không cần Triệu Đắc Thiên gánh ra trấn bán nữa.
Cha ta thuê người mỗi ngày đánh xe ngựa đến thôn Đào Thủy chở mười mấy thùng đậu phụ, ba bốn thùng để quán ăn dùng, còn lại chuyển đến các tửu lâu và nhà giàu trong trấn.
Vì bếp nhà quá nhỏ, Triệu Đắc Thiên dựng một cái lều trong sân chuyên để làm đậu phụ.
Ban đầu một mình chàng bận rộn, nhưng đến cuối tháng Mười, chàng dần không kham nổi, nên thuê các bà cô hàng xóm đến giúp.
“Sao lại phải thuê người? Thực ra ta có thể làm được mà.”
Tháng Mười ở nông thôn, thời tiết khá lạnh, cuối giường cũng hơi rét, ta kéo chăn của Triệu Đắc Thiên lên đầu giường, chỗ ta có thể với tay chạm tới chàng.
Triệu Đắc Thiên đắp chiếc chăn mới ta làm cho chàng, vừa lòng vừa không hài lòng nhìn ta một cái, “Nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, dưỡng tốt cơ thể.”
Từ khi biết ta từng bị nhà họ Tiền đánh c.h.ế.t đi sống lại, chàng không cho ta làm việc nặng nữa, thực ra mấy tháng rồi, ta nghĩ thân thể ta đã khỏe lại.
Nhưng chàng không tin, “Phụ nữ thân thể quý giá, lại trời lạnh thế này, đừng coi thường.”
Nói sao nhỉ, ta lại phát hiện thêm một “ưu điểm” nữa của Triệu Đắc Thiên, đó là miệng quạ.
Vì không lâu sau, ta thật sự bị cảm lạnh.
Nằm trên giường nóng hổi, đắp hai chiếc chăn dày mà vẫn cảm thấy lạnh từ trong xương, Triệu Đắc Thiên lo lắng, định đi mời lang trung trong làng, nhưng mẹ chồng ta kéo lại.
“Thế này sao lại sốt cao thế nhỉ? Không phải bị ma quỷ ám đấy chứ.”
Nói rồi, bà mò mẫm từ bếp lấy ra một cái bát đầy nước và ba chiếc đũa.
Bà đặt một chiếc đũa ngang trên miệng bát, cầm hai chiếc đũa kia vẽ mấy vòng trên đầu ta, miệng lẩm bẩm mấy câu, “Hai năm tám gặp khách nhà, ba sáu chín gặp khách đi, oan hồn bệnh hồn đều theo đũa mà đến…”
Sau đó, bà thử dựng hai chiếc đũa vào bát nước, một lần, hai lần, ba lần, đũa thật sự dựng đứng!
“Ái chà, gặp phải ma quỷ của bà cố ngươi rồi, bà cố ngươi trước đây thường bị bệnh. Không sao, tiễn bà cố đi rồi, ngủ một giấc là khỏe.”
Triệu Đắc Thiên sờ trán ta nóng bừng, bán tín bán nghi, “Mẹ, vẫn nên mời Điền bá đến xem.”
Mẹ chồng ta cười khà khà, “Các ngươi hồi nhỏ đau ốm, đều là mẹ trừ tà đấy!”
Ta thấy mẹ chồng chắc chắn như vậy, lòng cũng yên tâm được phần nào. Nhưng đến nửa đêm, ta rét run cầm cập, răng va vào nhau lập cập, sốt càng ngày càng cao.
Lần này Triệu Đắc Thiên thật sự lo lắng, mặc áo quần mò mẫm ra ngoài trong đêm.
Trong làng có một ông lão Điền rất giỏi y thuật, nghe nói mấy năm trước khi dịch bệnh hoành hành đã cứu sống không ít người.
Ông là một ông già độc thân, vốn không con không cái, nhưng sau này nhận cháu gái thứ hai của nhà dì họ Trần làm đệ tử, nhà họ Trần tốt bụng, khi xây nhà mới đã đặc biệt để lại một phòng cho ông dưỡng già.
Mẹ chồng sờ vào thân nhiệt nóng hổi của ta, một lúc lâu cũng hoảng sợ, “Sao mãi không thấy đỡ nhỉ? Rõ ràng đã tiễn rồi mà! Ôi, ông lão Điền già rồi, đêm khuya thế này, không biết có chịu đến không.”
Quả nhiên Điền lão không đến, người đến là đệ tử của ông, Trần Thu Muội.
Thu Muội trạc tuổi ta, là một cô gái cao ráo mạnh mẽ.
Dưới ánh nến, cô nhíu mày bắt mạch kê đơn, sau đó bày một túi kim bạc lên bàn cạnh giường.
Những cây kim bạc lóe sáng, từng cây dài hơn ngón tay, lập tức khiến ta sợ hãi.
“Vừa nói chỉ cần uống vài thang thuốc là được mà?” Ta run rẩy hỏi.
Thu Muội nhẹ gật đầu, “Ừ, chỉ muốn nhắc cô, sau này nếu không chăm sóc cơ thể cẩn thận, những cây kim này sẽ không chỉ đặt trên bàn, mà sẽ đ.â.m vào người cô.”
Triệu Đắc Thiên đã từng bị Thu Muội châm cứu, vì vậy vừa nhìn thấy hàng kim bạc, chàng không khỏi hít một hơi lạnh, nổi cả da gà.
"Thu Muội, cất kim đi, nhìn đáng sợ quá."