"Ngon, mềm, mịn như thạch! Chủ quán, đậu phụ này mua ở đâu vậy?"
"Không giấu gì quý khách, đậu phụ này là do quán chúng tôi tự làm. Nếu quý khách thích, ngày mai tôi cho người mang đến tận nhà quý khách."
"Được."
"Chủ quán, cho chúng tôi một suất đậu phụ thập cẩm nữa."
"Được ngay, xin chờ chút."
"Chủ quán, bàn này cũng muốn."
"…"
Không ngờ rằng, với tài ăn nói không ngừng của cha ta và tay nghề nấu ăn của đầu bếp, ngày khai trương, quán ăn nhỏ đã thu về ba lượng bạc ròng, cắt hết ba thùng đậu phụ.
Khi dọn dẹp xong, Triệu Đắc Thiên đến giúp, nhìn sổ sách mà kinh ngạc đến trợn mắt há miệng, "Cha làm ăn thật giỏi, hơn hẳn con."
Ta nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của hắn, "Phì" một tiếng rồi bật cười, không nhịn được mà an ủi hắn, "Chàng cũng có ưu điểm của mình mà."
"Nói nghe thử xem."
"Chàng khỏe mạnh, chăm chỉ, nắm đ.ấ.m cứng."
Mũi của Triệu Đắc Thiên suýt nữa thì vẹo, "Chỉ có vậy?"
Ta ngạc nhiên, "Như vậy còn chưa đủ sao?"
Một cú đ.ấ.m có thể đánh gục kẻ xấu, điều này rất nam tính mà, sao hắn còn không hài lòng?
Có vẻ như ta đã làm Triệu Đắc Thiên giận, vì cả buổi tối hắn không thèm để ý đến ta. Ta đưa khăn cho hắn lau mặt, hắn cũng chỉ hừ một tiếng qua mũi, lau xong mặt thì quay lưng ngủ luôn.
Ánh trăng sáng sao thưa, đêm khuya thanh vắng, trước sau nhà, tiếng dế, tiếng dế mèn, tiếng chuột cứ "chi chí chít chít" không ngừng.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, "rầm" một tiếng, hình như có cái gì đó trong sân bị thổi đổ. Triệu Đắc Thiên ngồi bật dậy, xuống giường ra ngoài kiểm tra. Lát sau, hắn trở vào, tháo giày, lên giường và bò đến bên cạnh ta.
"Đồ vô tâm, đưa cho nàng đây."
Hắn thắp nến, đưa cho ta một cái gói bọc bằng vải trắng.
Ta dụi mắt, nhận lấy và mở ra, thì ra là một đôi hoa tai bạc.
"Mua cho ta?" Dưới ánh nến, ta cười ngớ ngẩn, đeo đôi hoa tai vào tai, vừa vui mừng vừa trách chàng, "Sao lại tiêu tiền bậy bạ nữa?"
Triệu Đắc Thiên nhếch mép cười, "Nhớ kỹ, ta còn một ưu điểm nữa, đó là yêu thương vợ."
Một câu "yêu thương vợ" thốt ra, ngay lập tức cả nói lẫn nghe đều đỏ mặt.
Đặc biệt là ta, khuôn mặt như hoa lập tức đỏ bừng như bị lửa đốt, dường như có thể nhỏ ra nước hoa hồng.
Nhưng ta có chút thiếu suy nghĩ, ngay trong lúc tình cảm nồng nàn, ta lại bất ngờ rùng mình và hỏi một câu ngớ ngẩn, "Chàng cũng thương yêu người vợ trước như vậy sao?"
Sắc mặt Triệu Đắc Thiên ngay lập tức chuyển từ đỏ sang đen, "… Không."
"Tại sao?"
"Không tại sao."
Ta không chịu, "Ta đã kể cho chàng nghe hết những chuyện dơ bẩn mà ta gặp ở nhà họ Tiền, chàng không thể nói thật với ta sao? Vợ trước của chàng tại sao lại bỏ chạy? Ta nghe người ta đồn, là vì Đắc Vạn và Đắc Quán nghe trộm ở tường?"
"Nhảm nhí! Nàng nghĩ rằng tam đệ và lão tứ là loại người đó sao?"
"Vậy rốt cuộc là vì sao?"
Triệu Đắc Thiên dường như không muốn nhắc đến người phụ nữ đó, nhưng thấy ta nhất quyết hỏi, chàng đành thở dài nói:
"Nhà ta đưa sính lễ ba lượng bạc rước nàng về nhà, nhưng tối hôm đó nàng đòi thêm mười lượng bạc nữa, nói rằng sợ sau này tiền của nhà ta đều tiêu hết vào tam đệ. Ta không đồng ý, nàng liền làm loạn, còn cào rách mặt ta. Mẹ, tam đệ và lão tứ nghe thấy liền đến khuyên can, nàng liền nằm lăn ra đất khóc lóc nói cả nhà ghét bỏ nàng."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó nàng mắng mỏ, mang theo hành lý bỏ chạy. Sau đó ta nghe người ta nói, nàng đã làm vậy với bốn, năm gia đình rồi."
Ta cạn lời, "… Đây là lừa sính lễ thì có."
Ở trấn từng có một vở kịch, kể về một gã đàn ông phong lưu chuyên lừa gạt các góa phụ có của cải, trong ba năm đã lừa được hai trăm lượng bạc, sau đó bị phát hiện, bị kết án trả lại toàn bộ tài sản, còn bị đánh bốn mươi roi và bị tù mấy năm.
Một người khỏe mạnh, không chịu khó làm ăn, lại chuyên tâm đi lừa gạt người khác, theo ta, đánh c.h.ế.t cũng đáng.
Nhà họ Triệu nghèo khổ như vậy, còn bị lừa mất ba lượng bạc, lừa tiền cũng đành, nhưng người phụ nữ đó còn vu khống cho hai em chồng, thật đúng là đồ khốn nạn.
Đặc biệt là Đắc Vạn, cậu ấy là người đọc sách, sau này muốn thi cử làm quan.
Nếu không có danh tiếng tốt thì làm sao được?
Tuy nhiên, nhờ vậy mà ta được lợi.
Nhà họ Triệu, mẹ chồng tấm lòng ấm áp, nhị ca chịu khó, Đắc Vạn giỏi đọc sách, Đắc Quán khéo tay, tuy sinh kế hiện tại có khó khăn, nhưng ngày càng tốt hơn.
Người xưa nói nghèo không bén rễ, giàu không truyền đời, chỉ cần không tiếc mồ hôi, gia đình đoàn kết, thì không có gì là không thể vượt qua.
6
Quán ăn nhỏ "Quý Khách Đến Vui" ngày càng làm ăn phát đạt.
Cha ta tuy nhìn bề ngoài có vẻ gian manh, nhưng lại có cái miệng ngọt ngào, bất kể là quan lớn, dân đen, hay thiếu nữ, bà già, chỉ cần bước chân vào quán nhỏ, không ai là không khen ngợi chủ quán Phan nhiệt tình.
Thật buồn cười khi ngay cả Tiền Tài Chủ cũng trở thành khách quen của quán ăn nhỏ.
Cha ta cười tươi rói, mỗi lần gặp Tiền Tài Chủ là lại vỗ vai xưng huynh gọi đệ, còn giả vờ quan tâm hỏi han, “Lão Tiền, nhà mới của ông xây xong chưa? Vết bỏng ở chân ông lâu rồi mà chưa khỏi sao? Sao vẫn còn đi cà nhắc thế này?”
Tiền Tài Chủ mặt lúc xanh lúc trắng, “Lang trung bảo sắp khỏi rồi.”
“Thế thì tốt quá! Hôm nay có món cá sông cay tê mới, gọi một phần thử nhé?”
“Lang trung bảo nhất định phải kiêng khem…”
“Ài, người sống c.h.ế.t chỉ có một lần, không c.h.ế.t thì sống mãi! Theo tôi nói, nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống, có mấy lang trung tay nghề không ra gì, cứ đổ lỗi cho người bệnh không kiêng khem, ngày mai tôi giới thiệu cho ông một thần y!”