Mưa tầm tã trút xuống thành phố, như muốn rửa trôi tất cả bụi bặm và dối trá. Đêm đó, Trương Nghiên đứng trong căn hộ nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt cô tái nhợt nhưng ánh mắt sáng quắc. Mọi mảnh ghép đã khớp. Đây là đêm cuối cùng, đêm cô vạch màn kết thúc cho kẻ từng phản bội, hạ nhục và chà đạp lên sự nghiệp của mình.
Lâm Hạo lúc này đã chẳng còn là giám đốc trẻ được tung hô như trước. Sau hàng loạt thông tin bị rò rỉ, những dự án bí mật của hắn rơi vào tình trạng khủng hoảng. Cổ đông thì nghi ngờ, đồng nghiệp xa lánh, đối tác đòi rút vốn. Nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn gục ngã. Hắn vùng vẫy, bấu víu vào bất kỳ chút quyền lực còn sót lại, điên cuồng tìm thủ phạm đứng sau.
Đêm ấy, hắn ngồi một mình trong phòng làm việc tối om, chai rượu vơi nửa, mắt đỏ ngầu. Máy tính bật sáng với tập hồ sơ “Quan hệ ngầm” mà hắn vừa cố gắng xóa bỏ. Từng dòng chữ, từng bằng chứng lại xuất hiện trên màn hình như trêu ngươi. Hắn run tay, nhận ra toàn bộ chuỗi dữ liệu được phát tán đúng vào tay báo chí chỉ trong tích tắc. Không ai khác – Trương Nghiên.
Điện thoại reo. Giọng cô vang lên, lạnh lẽo nhưng không hằn học:
“Anh còn nhớ hôm anh đứng trước mọi người, cười nhạo tôi vô năng, nói tôi không đủ tư cách ngồi ở vị trí quản lý không? Bây giờ, anh thấy thế nào khi cả sự nghiệp anh sắp tan thành tro bụi?”
Lâm Hạo gầm lên:
“Cô… cô là đồ đàn bà độc ác! Tôi cho cô cơ hội, tôi nâng đỡ cô, thế mà cô dám…”
“Không,” Trương Nghiên ngắt lời, giọng trầm xuống. “Anh chưa bao giờ nâng đỡ tôi. Anh chỉ lợi dụng tôi để leo cao hơn, rồi dẫm lên đầu tôi mà thôi. Đây là cái giá anh phải trả.”
Một tiếng “tút” lạnh lùng vang lên. Cuộc gọi kết thúc.
Ngày hôm sau, giới truyền thông đồng loạt đưa tin: Lâm Hạo bị điều tra vì gian lận tài chính và lạm dụng quyền lực. Hình ảnh hắn cúi đầu rời khỏi công ty, khuôn mặt tái mét, trở thành chủ đề nóng. Những kẻ từng tâng bốc hắn im lặng quay lưng. Trong khi đó, Trương Nghiên lặng lẽ ngồi trong quán cà phê nhỏ, nhìn mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch.
Cô tưởng rằng lúc này, mình sẽ hả hê, sẽ nhẹ nhõm khi chứng kiến kẻ thù bại trận. Nhưng trong lòng lại dấy lên một khoảng trống khó tả. Niềm vui trả thù chỉ thoáng qua, để lại sự mệt mỏi nặng nề. Cô nhận ra, những tháng ngày sống trong hận thù đã biến mình thành một kẻ khác – sắc lạnh, toan tính, không còn là Trương Nghiên của ngày xưa nữa.
Bên ngoài cửa kính, mưa vẫn rơi, những giọt nước lăn dài như xóa nhòa cả ánh đèn đêm. Trương Nghiên cầm tách cà phê, ngón tay run run. Cô thì thầm một câu, chẳng biết nói với chính mình hay với ai:
“Thắng rồi … nhưng ta còn lại gì?”
Ở góc tối đối diện, một người lạ ngồi đó từ lúc nào, ánh mắt dõi theo cô. Trong ánh nhìn ấy, vừa có sự thấu hiểu, vừa có một nụ cười khó đoán. Trương Nghiên khẽ rùng mình. Trò chơi quyền lực và trả thù tưởng đã kết thúc, nhưng biết đâu, nó chỉ vừa mở ra một vòng xoáy mới…