Trời cuối thu, gió thổi hun hút qua những tòa cao ốc thủy tinh. Bên ngoài, lá vàng lả tả rơi, nhưng trong lòng Trương Nghiên, thứ rụng xuống là sự bình yên mong manh. Cô biết, sau cú ra đòn ở hội nghị tài chính khiến danh tiếng Lâm Hạo chao đảo, hắn sẽ không dễ dàng ngồi yên. Và quả thật, sự phản kháng bắt đầu đến, dữ dội hơn cô hình dung.
Lâm Hạo như con thú bị thương. Khi còn trong thế thượng phong, hắn kiêu ngạo, lạnh lùng, đầy toan tính. Nhưng giờ, dưới ánh mắt hoài nghi của đồng nghiệp và sự giám sát ngấm ngầm của cấp trên, hắn bắt đầu vùng vẫy. Vùng vẫy trong tuyệt vọng luôn nguy hiểm hơn cả kẻ mạnh.
Những ngày đầu, Trương Nghiên chỉ nhận thấy những dấu hiệu nhỏ: vài cuộc điện thoại lạ, vài email nặc danh ám chỉ cô dính líu đến vụ rò rỉ tài liệu. Rồi mọi thứ dần leo thang. Một buổi sáng, khi bước vào văn phòng, cô cảm thấy không khí khác thường. Đồng nghiệp không còn cười chào, thay vào đó là những cái nhìn lén lút, ánh mắt dò xét.
“Cô ta lợi dụng mạng xã hội để bôi nhọ Lâm Hạo đấy.”
“Nghe nói cô ta từng bị kỷ luật vì vi phạm quy chế.”
“Không biết công ty giữ lại để làm gì...”
Những lời xì xào cố tình thốt ra đủ lớn để lọt vào tai cô. Trương Nghiên khẽ siết chặt tập tài liệu trong tay, hít một hơi thật sâu. Cô hiểu, đây chính là đòn phản công đầu tiên: Lâm Hạo muốn biến cô thành kẻ tội đồ, một kẻ đê tiện trả thù tình cảm bằng thủ đoạn hạ nhục.
Đêm đó, khi trở về căn hộ nhỏ, cô mở laptop, thấy hòm thư tràn ngập tin nhắn công kích. Một bài đăng nặc danh trên diễn đàn nội bộ đã lan truyền: “Có kẻ vì ghen tuông mà tung tin giả, hãm hại đồng nghiệp.” Dù không ghi rõ tên, ai cũng ngầm hiểu người bị nhắc tới là cô.
Trương Nghiên ngồi im trong bóng tối. Màn hình xanh lóa phản chiếu gương mặt cô, tái nhợt nhưng kiên định. Trái tim thắt lại vì phẫn uất, nhưng thay vì hoảng loạn, cô mím môi, gõ bàn phím.
Cô biết, Lâm Hạo giỏi thao túng dư luận, và hắn dám đi đến mức này chứng tỏ hắn đang bị dồn ép. Điều đó càng khiến cô chắc chắn: kế hoạch của mình đang có hiệu quả. Nhưng nếu chỉ phòng thủ, cô sẽ nhanh chóng bị nhấn chìm trong bùn lầy tin đồn.
Cô cần nâng tầm cuộc chơi.
Ngày tiếp theo, Lâm Hạo chủ động đến gặp cô. Hắn chọn đúng giờ nghỉ trưa, nơi quán café ngay dưới chân tòa nhà, nơi vẫn có đồng nghiệp ra vào.
“Trương Nghiên.” – giọng hắn trầm, cố giữ vẻ bình thản, nhưng đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh – “Cô nghĩ cô thông minh lắm sao? Đừng tưởng vài chiêu trò rẻ tiền có thể hạ được tôi.”
Cô nhấp ngụm cà phê, ánh mắt bình thản đáp lại. “Anh sợ rồi phải không, Lâm Hạo? Nếu không, sao phải hạ mình ngồi đây?”
Hắn khựng lại nửa giây, rồi bật cười khinh miệt. “ Tôi chỉ cho cô một con đường. Rút lui đi, đừng tự biến mình thành trò cười. Nếu không, cô sẽ mất tất cả. Danh dự, công việc, thậm chí cả chút lòng thương hại cuối cùng của người khác dành cho cô.”
Trương Nghiên đặt cốc xuống, tiếng va chạm lanh canh vang lên. “ Tôi đã mất hết rồi, còn gì để mất nữa đây?” – giọng cô nhẹ, nhưng lạnh hơn bất kỳ lời đe dọa nào.
Trong khoảnh khắc, gương mặt Lâm Hạo thoáng cứng lại. Hắn không thể lay chuyển cô bằng những chiêu trò tâm lý quen thuộc.
Chiều hôm đó, một bản báo cáo quan trọng biến mất khỏi máy chủ. Tin đồn lan rộng rằng người cuối cùng có quyền truy cập chính là Trương Nghiên. Cô lập tức bị gọi lên phòng lãnh đạo để giải trình.
Ngồi trước bàn dài, đối diện là ba quản lý cấp cao, Trương Nghiên cảm nhận rõ cái bẫy đang siết chặt. Trong đầu cô vang lên câu nói của Lâm Hạo: “Cô sẽ mất tất cả.”
Nhưng thay vì run rẩy, cô thản nhiên trình bày: “ Tôi đã biết sẽ có ngày hôm nay.” Rồi rút ra một USB nhỏ, cắm vào máy chiếu.
Màn hình sáng lên, hiển thị đoạn log hệ thống. Từng dòng dữ liệu cho thấy, ngay sau tài khoản của cô, chính Lâm Hạo đã truy cập, copy và xóa dấu vết. Cô còn có đoạn ghi hình camera từ phòng server, lưu lại bóng dáng hắn bước vào ngoài giờ làm việc.
Không khí phòng họp đông cứng. Một quản lý cau mày: “Lâm Hạo... chuyện này là sao?”
Ở góc văn phòng, Lâm Hạo tái mặt, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. “Đó là giả mạo! Cô ta đã dựng chuyện!”
Trương Nghiên nhìn thẳng hắn, đôi mắt sáng rực: “Anh giỏi dựng chuyện hơn tôi nhiều. Nhưng lần này, người xem sẽ không còn tin anh nữa.”
Đêm xuống, cô bước ra khỏi tòa nhà, gió lùa vào mái tóc. Trong lòng, một cảm giác vừa căng thẳng vừa khoái trá dâng lên. Cô biết, Lâm Hạo sẽ không bỏ cuộc. Sau cú phản công thất bại, hắn càng liều lĩnh hơn. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra mình đã vượt qua một ngưỡng cửa: trò chơi này không còn là trả thù đơn giản nữa, mà là cuộc chiến sống còn, nơi kẻ nào yếu lòng trước sẽ bị nuốt chửng.
Và lần này, cô sẽ không để bản thân bị nuốt chửng thêm lần nào nữa.