Trời đầu đông, mưa bụi giăng kín thành phố. Không khí lạnh lẽo như muốn khoét sâu vào da thịt. Trương Nghiên đứng bên khung cửa kính quán cà phê, mắt dõi theo những giọt nước đọng chảy dài xuống ô kính trong suốt. Từng vết xước trong lòng cô, suốt thời gian qua, dần được tôi luyện thành một lớp băng giá. Đối diện với Lâm Hạo, cô không còn đơn thuần là kẻ bị hại; cô đã trở thành người chơi chủ động trong một ván cờ khốc liệt.
Mấy tuần gần đây, Lâm Hạo liên tiếp phản công. Những tin nhắn nặc danh bôi nhọ cô lan truyền trong công ty; một số khách hàng cũ của cô bị hắn thuyết phục quay lưng. Không dừng lại ở đó, hắn còn ngấm ngầm lôi kéo vài người đồng nghiệp thân cận để cô trở nên đơn độc. Nếu chỉ chống đỡ, cô chắc chắn sẽ bị vùi dập. Nhưng Trương Nghiên không chọn phòng thủ nữa.
Cô đã chuẩn bị một kế hoạch lớn – một đòn quyết định có thể xoay chuyển cục diện.
Kế hoạch bắt đầu từ tài chính. Cô biết Lâm Hạo không chỉ tham vọng mà còn tham lam. Trước kia, hắn từng nhân danh quản lý dự án để rút ruột vài khoản chi phí, che giấu bằng những hợp đồng mờ ám. Khi còn yêu hắn, cô đã từng vô tình thấy tài liệu ấy, nhưng bỏ qua. Giờ thì chúng trở thành quân bài chủ lực.
Trương Nghiên không dại gì tung ra bằng chứng ngay. Thay vào đó, cô tạo một nhân vật giả – một “cộng sự” trong ngành tài chính, rồi khéo léo thả những tín hiệu rằng một số chứng từ bất thường đã lọt ra ngoài. Lâm Hạo bắt đầu mất ngủ. Hắn lồng lộn đi tìm xem rò rỉ từ đâu, nhưng càng tìm càng vô vọng.
Đòn tiếp theo, cô dẫn dắt dư luận. Với tài khoản ẩn, Trương Nghiên lan truyền những “câu chuyện nửa thật nửa giả” về một quản lý trẻ đang lợi dụng công ty, tham ô để tiến thân. Những lời bàn tán râm ran trên mạng khiến ban giám đốc bắt đầu chú ý. Lâm Hạo, vốn là kẻ khéo léo trong giao tiếp, nay phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ mỗi ngày.
Một buổi tối, hắn chủ động hẹn gặp cô ở một quán bar sang trọng. Gương mặt căng thẳng, nụ cười gượng gạo:
“Em làm thế này được gì? Hạ uy tín của anh, em cũng chẳng ngóc đầu lên được đâu. Sao phải dồn nhau đến bước đường này?”
Trương Nghiên nâng ly rượu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua khuôn mặt hắn:
“Anh nghĩ anh đã cướp hết của tôi, từ sự nghiệp đến danh dự, rồi tôi sẽ im lặng sao? Không, Lâm Hạo. Đây mới chỉ bắt đầu.”
Trong giây lát, ánh sáng đèn neon hắt lên gương mặt cô, làm nổi bật sự kiên định đến tàn nhẫn. Lâm Hạo thoáng run, nhưng ngay sau đó bật cười khẩy. Hắn chưa biết toàn bộ những gì đang chờ đợi mình.
Kế hoạch lớn của Trương Nghiên là bẫy công khai. Cô hợp tác ngầm với một nhóm phóng viên điều tra. Những chứng cứ cô từng giữ, cùng những tài liệu mới thu thập được, được chuyển qua tay họ. Bài báo phanh phui về tham nhũng nội bộ sắp được tung ra, với nhân vật chính không ai khác ngoài Lâm Hạo.
Nhưng cô không vội. Trước khi bài báo xuất hiện, cô còn sắp xếp một bước đi quan trọng: tái xây dựng uy tín cá nhân. Trong âm thầm, cô khởi động một dự án độc lập, liên kết cùng vài đồng nghiệp cũ trung thành. Khi bài báo nổ ra, dư luận sẽ thấy sự đối lập: một bên là kẻ tham ô bị vạch mặt, bên kia là một người phụ nữ từng bị hại nhưng kiên cường vực dậy, dẫn dắt một dự án mới minh bạch, hiệu quả.
Ngày định mệnh đến. Bài báo xuất hiện trên trang nhất một tờ báo tài chính có tiếng. Tên Lâm Hạo bị lột trần, các khoản chi mờ ám bị soi chiếu. Cổ phiếu công ty chao đảo, ban lãnh đạo triệu tập cuộc họp khẩn. Trong ánh mắt đồng nghiệp, hắn từ “ngôi sao sáng” trở thành kẻ đáng nghi ngờ.
Trương Nghiên không xuất hiện trong bài báo, nhưng dư luận ngầm hiểu ai mới là nguồn tin. Và quan trọng hơn, dự án độc lập của cô vừa được công bố đúng thời điểm, như một sự đối nghịch hoàn hảo.
Lâm Hạo phát điên. Điện thoại hắn réo liên tục, cấp trên chất vấn, cổ đông chỉ trích. Hắn uống rượu đến say khướt, đập phá trong văn phòng. Nhưng càng giãy giụa, hình ảnh hắn càng tệ hơn.
Đêm đó, Trương Nghiên ngồi một mình bên sổ tay, lật lại từng trang ghi chú từ ngày đầu bắt đầu trả thù. Mỗi bước đi, mỗi cái bẫy đều dẫn đến khoảnh khắc này. Trong im lặng, cô thở dài, vừa thỏa mãn vừa lạnh lẽo.
Cô biết, đây chưa phải hồi kết. Lâm Hạo sẽ không chịu khuất phục dễ dàng. Nhưng lần đầu tiên kể từ khi bị phản bội, cô cảm thấy cán cân quyền lực đã nghiêng hẳn về phía mình.
Ánh đèn đường hắt lên, vẽ thành một cái bóng dài phía sau lưng. Trương Nghiên khẽ mỉm cười. Ván cờ này, cô mới là người cầm quân.