Hà Vị bắt đầu hoảng loạn.
“Anh nghĩ tôi không biết gì à?
“Chỉ là tôi không muốn vạch trần, để sau này nếu có gặp lại trên thương trường còn giữ được chút thể diện. Thật ra có một người yêu cũ như anh, kể ra cũng chẳng vinh dự gì.”
Hà Vị cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
“Anh tưởng vài lời mập mờ là có thể ly gián được tôi sao? Đáng tiếc, tôi là Thẩm Thính Hòa, có thể đấu qua đấu lại với Bùi Yến bao nhiêu năm, không phải bình hoa cũng chẳng phải kẻ ngốc.
“Bùi Yến là người, những gì anh ấy muốn, nhất định sẽ tìm mọi cách để có được, nhưng sẽ không dùng thủ đoạn bẩn thỉu.”
Dù tôi không ưa Bùi Yến, nhưng tôi biết anh ấy không phải kẻ xấu.
Hà Vị cắn răng, không cam tâm:
“ Nhưng anh ta là kẻ đạo đức giả đến cùng cực, nếu không thì sao tôi lại thua...
“ Tôi không hiểu, sao bây giờ em lại ra sức bảo vệ anh ta...”
Tôi lướt mắt qua anh ta đầy chán ghét.
“Vì người của tôi, chỉ mình tôi được chửi.
Anh thì là cái thá gì?”
“Thính Hòa, nếu không phải năm đó tôi cứu em, có phải em đã hoàn toàn buông bỏ tôi rồi không?”
Không hiểu sao Hà Vị đột nhiên hỏi.
Năm đó là tôi theo đuổi anh ta, nhưng anh ta luôn lạnh lùng từ chối, nói không thích tôi.
Sau mới biết, gia cảnh anh ta bình thường, cảm thấy không có tương lai với tôi nên chủ động giữ khoảng cách.
Tôi là người dễ thay lòng, nhưng không phải kiểu mê muội trong tình yêu, và tôi cũng không phải người tồi, đàn ông tốt đâu có thiếu.
Khi tôi quyết định buông tay, có một lần suýt c.h.ế.t cháy, là anh ấy bất chấp cứu tôi.
“Có lẽ vậy.”
Anh ta nghe xong, cười khổ:
“Vậy... có phải em thích Bùi Yến từ rất sớm không?”
Tôi thích Bùi Yến từ rất sớm? Làm gì có chuyện đó!
Từ nhỏ đến lớn, gu tôi luôn ngược hoàn toàn với anh ta.
Việc tôi bảo vệ anh ấy, chẳng qua là vì không chịu nổi khi anh bị nói xấu.
Đổi lại là người khác, tôi cũng sẽ làm vậy thôi…
20
"Giám đốc Thẩm, Giám đốc Bùi đến đón cô tan làm rồi."
Lời nhắc nhở của trợ lý kéo tôi về hiện thực.
Bùi Yến đến rồi.
Nhất định bây giờ anh ta đang đắc ý lắm.
Lại một lần nữa bị anh ta nhìn thấy trò cười của mình.
Nhất là khi nghĩ đến vụ cá cược đó, tôi thực sự không biết phải làm sao.
Tự nhiên lại chơi cái trò nhàm chán đó với anh ta làm gì chứ!
"Đồng phục của tôi để ở nhà họ Thẩm."
Tôi định lấy cớ từ chối, không ngờ anh ta lại ừ một tiếng.
"Anh đi cùng em."
Từ sau khi mẹ kế và con trai bà ta chính thức dọn vào nhà, tôi rất ít khi trở về cái gọi là "nhà" đó.
Tình cảm giữa tôi và cha cũng ngày càng nhạt dần.
Bữa cơm gia đình, ai nấy đều có tâm tư riêng, tôi ăn rất ít, Bùi Yến cũng vậy.
Cha chỉ nói về mấy chuyện kinh doanh với chúng tôi.
Con trai của mẹ kế cứ nghịch ngợm suốt bữa, khiến tôi thấy rất bực bội.
Tôi bỏ đũa rồi trở về phòng mình.
Lâu rồi không đặt chân vào căn phòng này, cảm xúc trong lòng thật khó tả.
Trên bàn là bức ảnh chụp ba người nhà tôi, ngoài cửa lại là tiếng cười nói vui vẻ của "gia đình ba người" bây giờ.
Khi nhìn lên giường, tôi phát hiện nó hơi lộn xộn, con gấu nhỏ đầu giường cũng không thấy đâu.
Không cần nghĩ cũng biết ai là thủ phạm.
Tôi bước thẳng đến trước mặt Thẩm Trạch, chất vấn:
"Con gấu nhỏ trên giường tôi có phải cậu lấy không?
"Ai cho cậu vào phòng tôi?"
Ánh mắt Thẩm Trạch né tránh, nhưng vẫn cứng miệng:
"Đây là nhà tôi, mọi thứ đều là của tôi."
Mẹ kế chen vào: "Thính Hòa, thái độ của con là sao vậy? Không có chứng cứ sao lại nói là Tiểu Trạch lấy?"
Tôi lạnh lùng nhìn thẳng cậu ta: " Tôi nói lại lần nữa, trả đồ của tôi đây!"
Cha tôi thở dài, nhíu mày nói:
"Chỉ là một con gấu bông thôi mà, Tiểu Hòa, em trai còn nhỏ, con là chị thì nhường nó một chút có sao đâu?"
Tôi chỉ thấy nực cười vô cùng.
"Ai là chị của nó?"
Tôi không nhịn được mà hét lên.
"Đó là món đồ mẹ để lại cho con!"
Giờ ông đã có vợ con bên cạnh, đã quên mất người vợ cùng ông gây dựng từ hai bàn tay trắng.
21
Bùi Yến, từ nãy vẫn im lặng, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Anh bình tĩnh bước đến trước mặt Thẩm Trạch, đưa tay đặt lên đầu cậu ta.
Ánh mắt anh lạnh như băng nhưng giọng lại đều đều:
"Đưa đồ ra đây, nếu không ông đây vặn cổ mày xuống."
"Mày... mày làm gì vậy?!" – mẹ kế hoảng sợ hét lên.
Anh liếc bà ta một cái, ánh mắt thoáng hiện sát khí.
"Câm miệng."