KẾT HÔN VỚI KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

11

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Anh siết chặt tay, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không.

Hơi thở nóng rực phả bên tai, anh cười xấu xa.

“Vợ à, đồng phục trung học còn không? Có thời gian nhớ tìm thử nhé.”

“Bùi Yến, đồ không biết xấu hổ! Đồ biến thái!”

Tôi đỏ mặt chửi anh.

“Vậy là ai năn nỉ anh biến thái thêm chút nữa cơ?”

Anh cười nhỏ bên tai tôi.

“Im miệng!”

“Được.”

Anh không nói nữa, nhưng đổi sang hành động thực tế.

“Bùi Yến, đồ khốn... anh... cút ra ngoài cho tôi...”

Tiếng mưa dần lớn, nước mưa trượt xuống kính xe.

Tầm nhìn mơ hồ.

19

Mấy ngày nay, giữa Bùi Yến và Hà Vị bắt đầu cuộc đối đầu.

Cả giới kinh doanh đều bàn tán xôn xao về màn “đại chiến thần tiên” này.

Thật lòng mà nói, cả hai đều là người cực kỳ lý trí,

Nhưng trong trận này, dần dần lại trở nên cố chấp đỏ mắt.

Đặc biệt là Bùi Yến, liên tục vung tiền, không hề do dự.

Ai cũng đoán xem ai sẽ là người thắng cuộc.

Tôi thì bận việc của mình, không quan tâm nhiều, chỉ dặn trợ lý điều tra về Hà Vị.

Vài hôm sau, trợ lý báo với tôi:

“Giám đốc Thẩm, bên Hà Vị rút lui rồi.”

“Biết rồi.”

Tôi cũng không bất ngờ.

Bùi Yến là kiểu người từ nhỏ đã hiếu thắng,

Những gì anh muốn, chưa từng để tuột khỏi tay.

Dù dự án này không phải sở trường, nhưng khí thế quyết tâm của anh đã đủ khiến đối phương áp lực.

Trong việc chơi chiêu tâm lý, anh rất giỏi.

Trợ lý hơi do dự, lại nhắc tôi:

“Tổng giám đốc Hà đến tìm cô.”

Tôi không ngờ Hà Vị sẽ tìm tôi.

“Thính Hòa, dự án ở Cảng Loan đầu tư lớn, rủi ro cũng cao, tôi phải cân nhắc tương lai...”

Anh ta giải thích với vẻ khó xử.

“Tổng giám đốc Hà, quyết định của anh không cần phải giải thích với tôi.”

Tôi thản nhiên đáp.

“Thính Hòa.

“ Tôi biết em trách tôi rời bỏ em năm đó, nhưng tôi thật sự bất lực. Mẹ tôi bệnh nặng, cần uống thuốc lâu dài, em gái tôi còn đi học. Gia đình như vậy, làm sao tôi xứng với em?

“ Tôi không mua nổi cả năm sinh hoạt phí của chỉ để đổi lấy một chiếc túi, tôi chỉ có thể nỗ lực hết sức, nắm lấy cơ hội, rút ngắn khoảng cách với em.”

Tôi bắt đầu thấy phiền.

“Hà Vị, anh đừng đạo đức giả nữa. Gia đình anh ra sao không phải lỗi của tôi. Tôi hiểu áp lực của anh, nhưng tôi không sai.

“ Tôi hiểu hoàn cảnh của anh, nhưng tôi mãi không thể chấp nhận được việc anh bỏ tôi khi tôi cần anh nhất.”

Năm tư, mẹ tôi đột ngột qua đời vì bệnh tim, bố tôi đưa người phụ nữ bên ngoài và con trai riêng về nhà.

Trong lúc tôi cô đơn và bất lực nhất, bạn trai tôi chia tay tôi vì một công việc lương cao.

Lúc đó, tôi hoàn toàn sụp đổ.

Lúc ấy, Bùi Yến vừa từ nước ngoài trở về, không nói một lời an ủi nào, chỉ lạnh nhạt nói một câu:

“Thẩm Thính Hòa, nếu em không vực dậy, tài sản của em sẽ bị cướp sạch.”

Một câu đó khiến tôi bừng tỉnh.

Tôi không còn thời gian để trầm cảm.

Càng không có sức để đau khổ vì tình yêu tan vỡ.

Huống hồ bây giờ đã nhiều năm trôi qua, tôi cũng đã buông xuống từ lâu.

“Hà Vị, nói trắng ra, anh chẳng qua chỉ là lựa chọn lợi ích của anh thôi, đừng tự tô vẽ mình thành người si tình.”

Tôi không muốn nói nhiều, dặn thư ký tiễn khách.

“Chuyện năm đó là Bùi Yến giăng bẫy tôi.”

Giọng Hà Vị vang lên sau lưng.

Anh ta cười khổ, ánh mắt đầy thất vọng.

“Công việc lương cao ở nước ngoài đó, tổng giám đốc công ty là bạn của Bùi Yến. Tôi vừa nhận việc đã bị bắt nạt nơi công sở, không lâu sau bị sa thải. Lúc đó, tôi một mình nơi đất khách, không tiền không người thân, suýt nữa không trụ nổi.”

Anh ta nhìn tôi, nói đầy nghiêm túc.

“Thính Hòa, em vẫn quá đơn thuần. Em có từng nghĩ, bao nhiêu người muốn kết thân với nhà họ Bùi, sao lại là em? Nghe thì hay là giúp em giành tài sản, nhưng với thế lực nhà họ Bùi, sau một thời gian, tài sản em còn mang họ Thẩm hay đã thành họ Bùi cũng chưa biết được.”

“Tổng giám đốc Hà thật biết lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Bùi Yến không phải anh.”

Tôi bật cười mỉa mai.

“Thính Hòa, em… em nói vậy là sao?”

KẾT HÔN VỚI KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

11