17
Sau khi hoạt động kết thúc, các bạn học rủ nhau tụ tập.
Tôi nhìn đồng hồ, kiếm cớ để từ chối.
Đúng lúc tôi chuẩn bị rời đi, Hà Vị bất ngờ gọi tôi lại.
“Thính Hòa, có thể nói chuyện một chút không?”
Chuyện giữa tôi và Hà Vị đã kết thúc rất gọn gàng từ nhiều năm trước, tôi không muốn dây dưa thêm.
“Không tiện.
Chồng tôi đang đợi tôi ở nhà.”
Anh ta sững lại một chút, rồi gượng cười.
“Chia tay rồi, ngay cả làm bạn cũng không được sao?”
Tôi lắc đầu, nghiêm giọng đáp.
“ Tôi không có thói quen làm bạn với người yêu cũ.
Hơn nữa, tôi đã kết hôn, càng nên tránh hiềm nghi, đúng không?”
Anh ta im lặng, giọng có chút cay đắng.
“Thính Hòa, em vẫn còn trách anh vì chuyện ra nước ngoài năm đó đúng không?”
Tôi lắc đầu.
“Hà Vị, à không đúng, giờ nên gọi anh là Tổng giám đốc Hà.
Chuyện năm đó, anh có khó xử của riêng mình, dù tôi có hiểu hay không thì anh cũng đã chọn rồi, không cần thiết phải dây dưa thêm.”
Nhưng anh ta bỗng nắm lấy tay tôi:
“Thính Hòa...
Những năm qua anh cố gắng điên cuồng, chỉ mong một ngày có đủ tư cách đứng trước mặt em. Anh biết em và Bùi Yến là cuộc hôn nhân thương mại, không có tình cảm...”
Tôi lập tức thấy phiền lòng.
“Hừ, có tình cảm hay không thì cần gì anh đánh giá? Anh cài camera dưới gầm giường nhà tôi à?”
Tôi lạnh giọng, hất tay anh ta ra.
“Buông ra.”
“Thính Hòa...”
Anh ta còn định nói gì đó thì bị ngắt lời.
“Tổng giám đốc Hà chắc không hiểu tiếng người? Vợ tôi bảo anh buông tay.”
Không biết từ khi nào Bùi Yến đã xuất hiện, anh ta tựa vào xe, ánh mắt lạnh như băng.
“Bùi Yến, anh cũng biết rõ mà, Thính Hòa không thích anh.”
Hà Vị đối mặt trực tiếp với Bùi Yến.
“Hai người quen nhau từ nhỏ, nếu cô ấy thích anh, sao lại làm bạn gái tôi?”
Bùi Yến chỉ cười nhạt, không phản bác.
“Phải rồi, nhưng nếu anh yêu cô ấy đến vậy, sao bây giờ cô ấy lại là vợ tôi?”
Ánh mắt Hà Vị khựng lại, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận.
“Bùi Yến, năm đó tôi có lỗi với Thính Hòa, nhưng anh cũng chưa chắc quang minh chính đại.
“Nhiều chuyện anh làm, Thính Hòa đến giờ vẫn chưa biết, đúng không?”
Bùi Yến khinh thường, lười nhấc mắt.
“Vậy mấy chuyện anh làm, tôi nghĩ cô ấy càng không muốn biết.”
“Liên minh Thẩm-Bùi cũng chỉ là đổi lợi ích, so ra thì mảng kinh doanh của công ty tôi còn có lợi hơn với nhà họ Thẩm.”
Anh ta nhìn Bùi Yến, trầm giọng nói.
“ Tôi cố gắng bao năm, cuối cùng cũng có thể ngồi đối đầu với anh trong ván cờ này.”
Bùi Yến như nghe được chuyện cười:
“Nghe nói mảng kinh doanh nước ngoài của Hà tổng đang chuyển về nước, dự án Giai Đoạn 2 ở Cảng Loan mới nắm được đúng không?
“Dám theo không?”
Anh ta cười lạnh.
“Hà Vị, tôi chỉ nói ba chữ.”
Bùi Yến nhìn thẳng anh ta, từng chữ rành rọt.
“Anh. Không. Xứng.”
18
Bùi Yến kéo tay tôi, lên xe.
Cả đoạn đường không nói gì, bên ngoài trời đột ngột đổ mưa.
Mưa mỗi lúc một lớn.
“Bùi Yến, anh lái chậm thôi.” Tôi nhắc anh.
Anh đột ngột đạp phanh, dừng lại ở một góc khuất không người.
Anh cau mày rút điếu thuốc, vừa định châm,
Liếc thấy tôi, lại nhét về chỗ cũ.
Ánh mắt giao nhau, anh bất ngờ nghiêng người hôn tôi.
“Anh làm gì vậy...”
Mưa rơi tí tách bên ngoài, trong xe là hơi thở nóng bỏng.
Anh nhìn tôi chăm chú.
“Thẩm Thính Hòa, em muốn thắng anh sao? Có dám đặt cược không?
“Cược xem liệu anh ta có vì em mà dám đối đầu với anh không?”
Anh cười mà như không.
“Nếu em thắng, toàn bộ tài sản của anh sẽ là của em.”
“Nếu anh thắng...”
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoắn dải nơ trên váy tôi.
“Đến lượt em chủ động một lần, thế nào?”
Cái kiểu cá cược quái gì vậy.
Tôi đỏ mặt: “Ai... ai thèm cược với anh chứ...”
“Dám không? Một lần chủ động đổi lấy toàn bộ tài sản của anh.”
Anh nhìn thẳng vào tôi, đưa ra một miếng mồi quá béo bở.
Đồ điên!
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, nhắc nhở anh:
“Bùi Yến, lý trí chút đi, dự án ở Cảng Loan không phải thế mạnh của các anh.”
“ Đúng, nếu anh ta theo thì xác suất thắng của anh không cao.”
Anh gật đầu thừa nhận, rồi lại chuyển giọng.
“ Nhưng anh vẫn sẽ thắng.”
Tôi không nhịn được chọc quê anh.
“Tự tin quá nhỉ...”