Khế Ước Với Tà Thần

Chương 9

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Khi ta tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn và trống trải.

Nói là căn phòng thì chưa đúng, nó giống như một cung điện.

Ta có cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng một lúc không nhớ nổi vì sao.

Ta vừa định ngồi dậy, toàn thân lập tức đau nhức khó chịu.

Sau một trận ho dữ dội, ta ho ra rất nhiều máu.

Ta nhận ra, có lẽ thời gian của mình không còn nhiều nữa.

Bỗng xuất hiện tà thần, hắn đứng trên cao, dõi mắt xuống nhìn ta.

Ta há miệng, cổ họng khàn khàn, không nói được gì, chỉ có thể mở mắt nhìn hắn.

Lúc này, tà thần kiêu ngạo bất ngờ khom người, cúi sát trước mắt ta, mắt hắn đối mắt ta.

Hắn nói: "Kết giao với ta... lần này là ta tự nguyện." Giúp ngươi, và cùng ngươi chia sẻ cô độc và sinh mệnh vĩnh hằng của ta.

Ta kinh ngạc nhìn hắn, không phải là bắt ta hy sinh linh hồn mà thề nguyện, mà là... kết giao với hắn.

Kết giao với tà thần? Chẳng lẽ là loại mà ta từng đọc trong cổ thư sao?

Hắn như hiểu được vẻ mặt của ta, hơi bực mình trừng mắt: "Không phải mối quan hệ chủ tớ! Là kết giao đồng sinh."

Đồng sinh... chỉ nghe tên, ta cũng phần nào đoán ra nghĩa.

"Kết đồng sinh với ta, rồi trong thân thể của ngươi... sẽ dần hồi phục."

Phần hắn bỏ qua, ta cũng không hỏi thêm.

Trải qua sinh tử thật sự, mới hiểu rằng đã c.h.ế.t thì không còn sợ hãi, sống lại cũng chẳng còn gì đáng sợ.

Ánh sáng hay bóng tối, giờ đều không quan trọng.

Nếu cảm thấy lạnh, hai con người băng giá dựa vào nhau, có ấm không?

Ta không do dự, gật đầu.

Tà thần đưa ngón tay dính m.á.u tới gần môi ta, bắt ta uống m.á.u hắn.

Tiếng thì thầm vang bên tai, phức tạp và khó hiểu.

Vị thần tuyệt mỹ tụng niệm lời chú cổ xưa, rồi làn sương đen bao trùm cả hai ta.

Hắn áp sát bên tai ta, giọng trầm vang lên: "Con người, nhớ kỹ, ta tên là Asazrael."

Ta bỗng cảm thấy n.g.ự.c nóng ran, phải chăng là dấu ấn?

Khi làn sương đen tan đi, Xà Thần Asazrael nhìn ta sâu thẳm, bỗng hiện nụ cười hơi tàn nhẫn: "Từ nay trở đi, ngươi sẽ không thể rời bỏ ta nữa."

Hắn không nói cho ta biết, kết đồng sinh, cái giá phải trả là một nửa sinh mệnh của hắn.

Hắn không quan tâm, vì hắn vốn sở hữu sự sống vĩnh hằng, dù mất đi một nửa, vẫn đủ xa xăm.

Và giờ đây, hắn cuối cùng đã có một linh hồn tinh khiết, hoàn toàn thuộc về hắn.

Hắn sẽ không còn nhàm chán nữa.

Kết giao với tà thần, sau này cái c.h.ế.t không còn là kết thúc của ta. Ngay cả linh hồn, hắn cũng có thể đưa ta trở lại bên hắn.

Dù ta ở đâu, hắn cũng sẽ tìm thấy.

Tà thần sao lại làm việc thiệt thòi cho mình.

Trước kia, hắn khao khát linh hồn tinh khiết của ta, làm thức ăn, chắc hẳn ngon lắm.

Nhưng sau này, hắn không còn chỉ muốn linh hồn ta.

Hắn khao khát thân ta, tâm ta, linh hồn ta.

Ta là đứa trẻ bị thế giới ngu dốt này ruồng bỏ.

Hắn chờ lâu như vậy, cuối cùng đợi đến khi ta hoàn toàn mất niềm tin vào thế giới mình từng sống.

Giờ đây, ta chỉ còn hắn.

Có lẽ, ta sinh ra là dành cho hắn, đứa trẻ ngoan ngoãn.

Ta sẽ chìm đắm trong bóng tối cùng hắn, chia sẻ bóng tối vĩnh hằng và khoái lạc vô tận.

Ngày thứ bảy sau khi bị tà thần đưa về lâu đài, cuối cùng ta cũng hồi phục phần nào, có thể đứng dậy và vận động.

Lần này, ta chú ý thấy cả sàn phòng được trải kín tấm thảm trông cực kỳ quý giá.

Lúc mới đến có không nhỉ? Ta hơi không nhớ rõ.

Ta đi chân trần trên tấm thảm trắng tinh, cảm nhận được độ mềm mại, dễ chịu vô cùng.

Ta vui vẻ xoay vòng trên đó, bước đi thỏa thích.

Bỗng phía sau, một đôi tay vươn ra, ôm lấy ta vào lòng.

Ta quay lại, nhìn thấy tà thần.

Mũi ta chạm vào n.g.ự.c hắn, vô thức tựa vào hắn, và lúc này, ta ngửi thấy hương hoa hồng nồng nàn từ người hắn.

Chớp mắt, ta bỗng nhớ ra đã từng thấy căn phòng này ở đâu, trong giấc mơ trước kia của ta!

Má ta dần đỏ lên.

Nguy hiểm quá!

Chỉ là giờ đây, trong phòng không hề có tấm gương khổng lồ kia.

Asazrael vừa trở về từ bên ngoài.

Ta nhón chân, khẽ quét cánh hoa hồng trên vai hắn xuống.

tTà thần cao lớn bất ngờ ôm ta lên, buộc ta ngẩng đầu.

Chớp sau, một nụ hôn lạnh lùng rơi trên môi ta, hơi thô bạo: "Làm vừa lòng ta đi."

Đây là lần đầu hắn gọi tên ta, ta hơi bối rối áp sát vào hắn.

Asazrael ôm ta, rồi khá dịu dàng đặt ta xuống thảm.

Sau đó, hình như nghĩ ra điều gì, tà thần vung tay, một tấm gương lớn xuất hiện, đặt không xa chỗ ta.

Trùng với tấm gương trong giấc mơ của ta...

Ta được Asazrael nhẹ nhàng đặt xuống thảm.

Lúc này, đôi chân ta kẹp giữa thảm và hắn...

Giọng hắn khàn khàn, mang theo ý vị quỷ dị, âm cuối còn đầy ác ý: "Ngoan ngoãn đi..."

Ta hít thở nhẹ, còn hắn trầm tĩnh nhìn ta, vén mái tóc đen sang một bên: "Hôm đó quên nói rõ, ân điển của thần sẽ nuôi dưỡng ngươi, cơ thể ngươi cũng sẽ dần hồi phục."

Ta bỗng hiểu ra.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.

Ta nhăn mặt: "Hắn có phải từ trước đã nghĩ đến chuyện này rồi không?"

"Không." Hắn khẽ nhếch môi, áp sát mặt ta, giọng vang vẻ khoái trá: "Còn nhiều hơn thế."

Tà thần không biết phải diễn tả thế nào cho ta hiểu, từ khi ta triệu hồi hắn, mỗi lần ở bên ta, những ý niệm điên rồ trộn lẫn cảm xúc tinh vi luôn xuất hiện trong tâm hắn.

Và hắn từng đứng trong bóng tối, nhìn ta thật lâu.

Trước kia, hắn không hiểu nghĩa của tất cả.

Nhưng giờ, hình như hắn đã phần nào hiểu.

Không sao cả, hắn và ta, còn nhiều thời gian, hắn sẽ từ từ dùng hành động để nói cho ta biết, những ý niệm giấu kín trong tim hắn.

Bên ngoài cửa sổ là màn đêm vô tận, trăng m.á.u bao phủ lâu đài phủ đầy hoa hồng.

Gió thổi vào, mang hương hoa hồng nồng nàn tràn vào lâu đài.

Mây đen dần cuộn lại, nuốt chửng ánh trăng le lói.

Có người không kìm được mà rơi lệ, bắp chân tự nhiên co duỗi, co rút lại.

Còn ta, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng dấu ấn đồng sinh phức tạp trên tim ta và Asazrael.

Ta không nhịn được, đưa tay nhẹ chạm vào nó.

Cảm giác rung lắc như vô tận.

Không biết qua bao lâu, mí mắt ta trở nên nặng nề, ta cảm giác khoảnh khắc sau sẽ chìm vào giấc ngủ.

Nhưng vị thần ấy dường như không nghĩ vậy.

Dưới lâu đài, hoa hồng rung rinh trong cơn gió lớn.

Bàn tay ta mở ra, một bàn tay thon dài, đan chặt vào tay ta.

Tai ta vang lên tiếng thì thầm vừa vui vừa ác: "Thế này không được đâu. Tương lai của chúng ta, còn vô tận thời gian."

Linh hồn ta trong sáng, ngọt ngào, hắn rất thích.

Yếu tố ác ý trong tà thần khiến hắn muốn ta, cả người, toàn bộ, ngấm đầy khí chất của hắn.

Khí chất này, chỉ thuộc về hắn, tinh khiết mà cô độc.

Những lúc rảnh rỗi, Asazrael hỏi ta muốn gì.

Ta nói muốn nhìn cảnh mặt trời mọc.

Nhưng ta biết, điều đó là không thể, bởi đây là lãnh địa của tà thần - vùng lưu đày của vực thẳm.

Nơi này bị bao trùm bởi bóng tối, chỉ có đêm trường vô tận.

Bỗng Asazrael cười một cách cực kỳ tự do, hắn ôm ta lên, bay vút đến đỉnh lâu đài.

Ta tựa vào hắn, ngồi ở trên cao.

Ngài ôm trọn ta trong lòng, tay còn lại tạo một ấn pháp phức tạp, vung về phía bầu trời.

Chớp mắt, bầu trời vốn bị trăng m.á.u bao phủ, lập tức chuyển thành bầu trời buổi sáng bình thường của thế gian.

Mặt trời mọc chưa xuất hiện, nhưng mây hồng rực rỡ như từng sợi chỉ vàng, trôi lơ lửng trên không trung.

Cảnh tượng này đẹp đến mức khiến ta nhận ra lại một lần nữa, bên cạnh ta là một vị tà thần toàn năng thật sự, chẳng có gì Ngài không thể làm.

"Nếu ngươi thích, từ nay về sau, nơi này sẽ để mặt trời mọc và trăng m.á.u luân phiên, được chứ?"

Nghĩ đến cảnh tượng lạ kỳ đó, ta bỗng bật cười. Ta hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Không thể không thốt lên, dù nhìn từ bất cứ góc nào, trên gương mặt hoàn hảo của Asazrael, không thể tìm ra một khuyết điểm nào.

Đôi môi hắn, trông thật thích để hôn...

Ta bỗng thấy ý thức như không còn thuộc về mình nữa, từ từ tiến lại gần Asazrael, nhẹ nhàng đặt môi lên môi hắn.

Hắn dường như vui sướng với hành động của ta, vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy ta.

Ta nghiêng người, chậm rãi ôm lại hắn.

Những bông hoa hồng phủ kín cả lâu đài, dường như cũng nở rộ dưới bầu trời bất ngờ đẹp đẽ này, hương hoa hồng nồng nàn lan tỏa khắp không khí.

"Từ nay, chỉ có chúng ta, sẽ chẳng còn ai quấy rầy chúng ta nữa..." Asazrael thì thầm nhẹ nhàng.

Ta hé mắt, nhìn vào hắn với đôi mắt bạc ấy, trên gương mặt hắn là tình yêu kỳ lạ đến mức khiến tim ta rùng mình.

Cũng được. Ta nhắm mắt lại, đáp lại hắn.

Chúng ta là hai cá thể cô độc, mò mẫm trong bóng tối, rồi ôm chặt nhau giữa màn đêm bao la.

Mặt trời từ từ nhô lên, còn ta trong vòng tay hắn thì dần chìm vào giấc ngủ.

Asazrael nhẹ nhàng sát lại bên ta, áp sát cơ thể mềm mại và thơm tho của ta.

Tà thần không bao giờ để lộ điểm yếu, càng không bao giờ mang những cảm xúc thấp kém và tầm thường.

Nhưng, nếu là nàng, hắn âm thầm nghĩ, thì cũng không sao cả.

Khế Ước Với Tà Thần

Chương 9

Chương trước
Chương sau