Ta nói với bà lão, nếu còn cơ hội, ta sẽ trở lại thăm bà.
Đôi mắt bà cũng đỏ lên, ta tiến lại gần, ôm nhẹ bà, từ biệt bà một cách thật lòng.
Sau đó, ta đội mũ trùm, ra ngoài quan sát một vòng, không có ai nhìn thấy ta.
Thế là ta nhanh chóng rời khỏi con hẻm ấy, đi lên đường lớn, len qua dòng người, xé bỏ tấm thông báo truy nã, đi thẳng đến trạm lính canh.
Ta cởi mũ trùm, cầm tấm thông báo truy nã, bình thản nói: "Ta tự thú."
Ngay lập tức, lính canh dẫn ta đi, áp giải về trung tâm thành Thánh.
Bởi vì lần này nạn nhân là một vị hầu tước có quan hệ mật thiết với hoàng tộc, ảnh hưởng rất lớn.
Ta cũng nhận được một tin khiến lòng hả hê: Veder, Lorran và Bevka - ba người đó đều bị bắt vì ta.
Có lẽ Bevka cũng không ngờ, kẻ thay thế mà nàng tìm đến, cuối cùng lại kéo nàng xuống địa ngục cùng.
Ta bật ra một nụ cười mỉa mai.
Nghe nói cái c.h.ế.t của Hothde cực kỳ thảm khốc, hung thủ dùng thủ đoạn tàn nhẫn.
Nếu trước đây ta còn chưa chắc hung thủ có phải là ta hay không, khi nghe tin này, ta biết chắc, hung thủ thật sự là người khác.
Rốt cuộc loại phế vật ấy, kẻ thù chắc chắn không ít.
Theo lời những người hầu trong dinh thự nhớ lại, ngày hôm đó chỉ có ta vào phòng Hothde, họ khẳng định chắc nịch ta là thủ phạm.
Hung thủ thật sự sau đó đã hoàn hảo tạo ra chứng cứ ngoại phạm.
Không biết hung thủ thật sự bây giờ đang ở đâu, nhưng ta cũng chẳng muốn tranh cãi nữa.
Bởi vì mái tóc đen, đôi mắt đen của ta, đã là tội ác lớn trong mắt họ.
Người như ta, phạm tội như thế, là điều tất yếu.
Những lời biện minh của ta, họ sẽ không tin.
Hơn nữa, họ rất cần một kẻ tội đồ để hạ nhiệt vụ án hầu tước bị giết, để còn báo cáo với cấp trên.
Do áp lực từ trên, họ phải bắt hung thủ trong vài ngày.
Ai là hung thủ không quan trọng nữa, quan trọng là ta có động cơ hợp lý để bị quy kết.
Thật nực cười.
Nhưng so với biện minh, lúc này ta chỉ muốn, đưa ba người trong dinh Rodton - những kẻ từng đẩy ta xuống vực sâu cùng ta xuống địa ngục.
Dù ta phải trả giá bằng mạng sống.
Thế giới này, ta đến một lần, thật khổ.
Khổ đau như tràn ngập không dứt, ta chẳng còn muốn tiếp tục nữa.
Tại tòa, ta bình thản nhận tội g.i.ế.c người.
Ta bị tuyên án tử hình.
Veder, Lorran và Bevka, bị kết án chung thân.
Ta ngồi yên trong lao tử hình, nghe hai lính canh không xa bàn tán: "Nghe chưa, khu Bắc hôm qua c.h.ế.t một, điên hai..."
Tiếng họ dần nhỏ đi, ta cũng không còn muốn nghe.
Ta dựa vào tường, ôm gối, từ từ nhắm mắt lại.
Không ngờ, khác với những hình phạt khác, ta bị tuyên án thiêu.
Chỉ vì ta g.i.ế.c người, lại là mái tóc đen, đôi mắt đen, bị coi là quái vật, biểu tượng của ác quỷ.
Họ cho rằng chỉ có lửa mới thiêu rụi toàn bộ tội ác của ta.
Ngày hành quyết, diễn ra tại quảng trường chợ, công khai cho mọi người xem.
Xung quanh bệ hành quyết chật ních người xem.
Ta bước lên bệ hành quyết, tay chân bị xiềng nặng nề, họ tháo xiềng ra, trói tay chân ta vào cột thiêu.
Ánh nắng ấm chiếu xuống, ban cho những kẻ dân chúng sùng đạo, khao khát ánh sáng.
Dưới bệ, họ lẩm bẩm: "Hắn là ác quỷ!"
"Thiêu c.h.ế.t nó đi!"
"Hắn là quái vật tóc đen mắt đen, là dị giáo!"
"Mẹ ơi, chị này thật sự là hung thủ sao?"
"Trẻ con đừng nói bừa..."
Tiếng chuông nhà thờ vang lên từ xa, bầy chim bồ câu trắng bay tán loạn, hướng về phía chân trời xa xăm.
Ta mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại. Không hiểu sao, ta lại nghĩ đến hắn.
Ta còn chưa kịp nói lời xin lỗi với hắn về những hành động của mình, dù hắn vô tình và cao ngạo...
Mong rằng lần sau, đừng để một kẻ như ta đánh thức hắn nữa.
Người hành quyết giơ cao ngọn đuốc đang cháy, ta cảm nhận được ngọn lửa dữ dội lan dần dưới chân, củi cháy lập lòe phát ra tiếng nổ lách tách, khói đen đặc bay ngút trời.
Ta bắt đầu khó thở, vì khói đen xộc vào cổ họng, ta ho sặc sụa.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy có lẽ mình không dũng cảm như tưởng tượng, vì khuôn mặt có lẽ đã bị đau đến mức méo mó.
Ngọn lửa đã bén lên gấu váy, khói đen làm mắt ta chảy nước liên tục.
Đôi chân ta đang bị thiêu đốt, cổ họng không phát ra âm thanh, ta chỉ có thể rên rỉ trong đau đớn.
Tai liên tục ù đi.
𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.
Tiếng ồn ào hỗn loạn của đám đông dường như cũng dần xa rời.
Ta chỉ ước mọi thứ mau kết thúc, ý thức mơ hồ nghĩ vậy.
Người ta bảo, khi sắp chết, thính giác là thứ cuối cùng biến mất.
Hay đây là ảo giác? Một giọng nam lạnh lùng nhưng quen thuộc, theo gió tới bên tai ta: "Con người yếu hèn và hèn mọn, trước kia hại ta không dữ sao? Chỉ vậy thôi à."
Ngữ điệu kiêu ngạo mà quen thuộc, đánh thức chút ý chí trong ta.
Ta dường như biết, ai đã đến.
Bầu trời vốn quang đãng, bỗng nhiên mây đen chồng lên, bóng tối bao phủ cả bầu trời, một cơn gió dữ dội thổi tới, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa dữ dội, và dây trói ta một cách kỳ lạ tự nhiên tuột ra.
Trong làn sương đen kỳ bí và thần bí, chậm rãi bước ra một người đàn ông:
Cao lớn, mắt bạc.
Người mà ta suýt tội lỗi xúc phạm chính là tà thần.
Dưới kia, đám đông bắt đầu hỗn loạn, tiếng la hét kinh hãi và chửi bới vang lên khắp nơi.
Những người trước kia la hét muốn thiêu sống ta, dưới áp lực của hắn, đều phải quỳ gối, run rẩy sợ hãi.
Chỉ vài khoảnh khắc sau, mọi âm thanh hỗn độn đều im bặt.
Bởi tà thần chỉ cần vung tay, không gian quanh bệ hành quyết như bị cắt ra làm hai thế giới.
Ta không còn cảm nhận được tay chân, mất hẳn sự chống đỡ của cột thiêu, bỗng nhiên rơi xuống mặt đất.
Không đau như tưởng tượng, vì ta rơi vào một vòng tay lạnh lẽo: "Sao mỗi lần gặp ngươi, đều bệ rạc như vậy?"
Đôi tay trắng, thon dài đón lấy ta, ôm ta ngang hông.
Nếu là bình thường, ta có lẽ sẽ sợ hãi.
Nhưng trên bệ thiêu lúc này, ta cảm thấy bình an vô cùng.
"Con người, những gì ngươi nói trước kia còn tính không?" Đôi tay ôm ta, dường như hơi run rẩy.
Trước khi rơi vào hôn mê, đó là câu cuối cùng ta nghe được, ta không còn đầu óc để nghĩ hắn nói về câu nào.
Ta chỉ mỉm cười ngốc nghếch với khuôn mặt đẹp và lạnh lùng trước mặt.
"Đừng cười, xấu c.h.ế.t được."
Ta hoàn toàn rơi vào hôn mê.