Khế Ước Với Tà Thần

Chương 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Một lúc sau, cơ thể ta dần hồi phục một ít sức lực, ta thử nhấc tay, định vén khăn voan.

Ngay lúc ấy, từ cửa vang lên tiếng nói, ta vội hạ tay, ngồi yên tại chỗ.

Có người đẩy cửa bước vào, chưa đến gần, ta đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, xộc thẳng vào mũi.

Tiếp đó, một đôi tay to thô ráp vung mạnh, giật tung khăn voan trên mặt ta.

Ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy một người đàn ông ngoài bốn mươi, chắc chính là Hầu tước Hothde.

"Ồ, tiểu mỹ nhân... đẹp... đẹp quá..." Khi lão đàn ông dùng đôi mắt đục ngầu nhìn ta, ta chỉ muốn lập tức móc mắt lão.

"Đợi đã... ngươi hình như không phải con gái của Veder. Ta từng thấy con gái ông ấy trông ra sao! Ngươi là ai?" Hothde dường như chỉ say một nửa.

Nghe tới đây, ta vội vàng tìm kiếm cơ hội:

"Vâng, tôi không phải là Bevka, con gái của Bá tước Veder. Chính cô ấy đã trói tôi đến thay cô ấy, xin Hầu tước hãy vì tôi mà xử lý chuyện này!"

Ta đã đánh giá thấp mức độ biến thái của lão già trước mặt, bởi ngay sau đó, lão cười một cách hết sức khiêu khích:

"Không sao, Bevka, ta sẽ bắt được cô ấy, còn ngươi ta cũng muốn!"

Nỗi hoảng loạn tràn ngập tâm trí ta, dù đã hồi phục chút sức lực, rõ ràng vẫn không phải đối thủ của lão đàn ông vạm vỡ này, hơn nữa, cửa dường như còn có người canh.

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt căm ghét tột độ, dường như lão cực kỳ không hài lòng với cái nhìn của ta.

Bàn tay ta lén nắm chặt dưới tay áo.

Bất ngờ, Hothde cực kỳ thô bạo, đẩy ta ngã lên giường. Ta cố dùng toàn bộ sức lực tung cú đ.ấ.m vào mắt lão, nhưng chỉ bị hắn nắm lấy cổ tay.

Lão quá nặng, thêm nữa ta vừa bị tiêm thuốc làm mềm xương, bị đè dưới cơ thể lão, gần như không thể cử động.

Đôi tay thô ráp của lão bắt đầu tháo lớp váy ngoài của ta, hành động cực kỳ thành thạo.

Ta vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng dưới sức nặng của lão, chẳng có tác dụng gì, thậm chí khiến lão càng thêm hứng thú, tăng tốc độ hành động.

Ta vật vã vô ích, nước mắt tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng.

Lơ mơ trong tâm trí, ta bỗng nhớ đến vị tà thần ấy.

Lần trước ta đối xử với hắn như vậy, hắn không g.i.ế.c ta, nhưng ta vẫn nhớ mơ hồ câu cuối cùng hắn nói:

"Đừng để ta thấy ngươi nữa... ta sẽ không nhận lời triệu hồi của ngươi lần nào nữa."

Chắc hắn rất giận.

Tà thần cũng có thể rung động cảm xúc đến mức này sao?

Ta vô thức thì thầm những câu thần chú cổ xưa, đọc xong, chẳng có điều kỳ diệu nào xảy ra.

Tà thần cũng không xuất hiện.

Hắn thật sự sẽ không tha thứ cho ta nữa. Không tha thứ cho kẻ dám kéo thần tà khỏi ngai vàng như ta.

Có lẽ hắn lại chìm vào giấc ngủ sâu rồi.

Trên người ta giờ chỉ còn một lớp áo trong.

Người ta nói, khi ở đường cùng, con người bỗng dưng phát hiện sức mạnh tiềm ẩn vô hạn. Giờ đây, ta cảm nhận sức lực dần trở lại, thấy mặt mình đã méo mó vì căm phẫn.

Ta dùng hết sức cong chân, nhảy mạnh, đập thẳng vào chỗ nhạy cảm của lão đàn ông.

Lão đau, buông tay đang kìm ta, lập tức tát ta một cái thật mạnh:

"Loài rẻ rúng!"

Cú tát khiến đầu ta vẹo sang một bên.

Ta tranh thủ lăn xuống gầm giường, nhặt chiếc váy ngoài rơi trên sàn, che thân.

Hothde nổi giận, nhảy xuống giường, tiến về phía ta.

Chân ta yếu, chỉ chạy được vài bước đã bị lão túm tóc kéo lại từ phía sau, đau đớn khiến giác quan ta càng nhạy bén, rơi vật vã xuống đất.

Lão đè tay lên cổ ta, cảm giác nghẹt thở bao trùm toàn thân, mặt ta đỏ bừng, hai tay đánh vào tay lão hết sức vô ích.

Trong hoảng loạn, mắt ta thoáng nhìn thấy một con d.a.o nhỏ. Ta không kịp suy nghĩ, giơ tay nhanh nhẹn, cầm lấy con dao, đ.â.m thẳng vào đùi Hothde.

Hothde hét lên một tiếng, thả tay đang siết cổ ta, hai tay ôm lấy đùi chảy máu, la lớn:

"Người đâu! Mau tới đây!"

Ta cầm d.a.o đứng lên, tay cầm chặt trước ngực, sẵn sàng đối phó với bất cứ ai tiến tới.

Nhưng Hothde đau đớn kêu vài tiếng, chẳng thấy ai xuất hiện.

Ta lùi dần ra cửa, cầm d.a.o phòng thân, Hothde nhìn ta đầy điên cuồng, nhưng vẫn phải ôm chân, tạm thời không dám tiến tới.

Ta lấy hết can đảm, một tay đẩy tung cánh cửa, nhưng ngạc nhiên khi thấy cửa ngoài hoàn toàn trống không.

Ta không quan tâm đến tiếng hét chửi của Hothde phía sau, chân trần bước trên mặt sàn lạnh buốt, loạng choạng chạy ra ngoài.

Trong đầu ta chỉ vang lên một tiếng: "Chạy ra khỏi đây ngay!"

Tay vẫn cầm dao, lấm đầy m.á.u của Hothde, chân dẫm phải những mảnh đá sắc nhọn, nhưng ta thậm chí không còn cảm nhận được đau đớn, dây thần kinh cảm giác dường như tê liệt.

Khi thấy người đi tuần, ta lẩn vào chỗ khuất, chờ họ đi qua mới tiếp tục loạng choạng chạy tiếp. Chẳng biết chạy bao lâu, cuối cùng cũng đến cổng lớn của dinh thự.

Lúc này, cổng hoàn toàn không có người canh.

Ta thật sự đã thoát ra rồi.

Cảm giác mơ hồ, như không thật, tràn ngập trong đầu.

Trong quá trình chạy trốn, thần trí ta dần minh mẫn trở lại, sức lực cũng gần như hồi phục.

Ta nhanh chóng suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, chắc chắn không thể quay lại Dinh thự Rodton nữa.

Hàng loạt ý nghĩ chạy qua đầu, cuối cùng ta quyết định sẽ đi về vùng ven thành Thánh.

Vì lúc này ta không một đồng trong tay, cũng không có bất kỳ giấy tờ nào, hoàn toàn không thể ra khỏi thành.

May mà mấy ngày trước ta đã đi dạo khắp các ngõ ngách trong thành Thánh, trí nhớ vẫn còn khá tốt.

Nhân lúc đêm tối, ta siết chặt váy ngoài, chạy thẳng về phía trước.

Cho đến khi kiệt sức, ta ngất lịm trước cửa một ngôi nhà.

Một bà lão sống một mình nhặt ta vào trong.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.

Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy bởi mùi thuốc nồng nặc.

Một bà lão tóc hoa râm bưng bát thuốc đến.

Bà thấy ta tỉnh, đưa bát thuốc, giải thích về tình hình đêm qua, rồi quan tâm hỏi ta có khỏe hơn không.

Tim ta chợt chùng xuống, từ bé đến lớn, lần đầu tiên cảm nhận được lòng tốt chủ động từ một người lạ.

Bà lão dường như không ghét mái tóc đen, đôi mắt đen của ta.

Ta mỉm cười, nói với bà rằng ta không sao, chỉ là không còn nhà để về.

Bà lão ân cần vuốt tóc ta, nói rằng bà cũng sống một mình khá cô đơn, muốn ta ở lại để bầu bạn.

Thế là ta ở lại nhà bà, trò chuyện cùng bà, giúp bà làm việc nhà, xoa lưng, bóp chân cho bà.

Buổi chiều khi nắng đẹp, ta cùng bà ngồi trước cửa tắm nắng.

Cảm giác yêu thương và quan tâm mà người lớn dành cho hậu bối, ta mới được trải nghiệm trong hai ngày này.

Cảm giác bình yên hạnh phúc này là điều ta hằng mơ ước.

Nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao.

Đến ngày thứ ba, ta chủ động đi chợ giúp bà mua thực phẩm.

Hôm nay chợ chưa đông, ta đội chiếc mũ bà tặng, chuẩn bị mua đồ.

Trước mắt có một bảng thông báo, tụ tập khá nhiều người. Ta tò mò, đi tới đứng sau họ, nhón chân nhìn.

Khi thấy tấm thông báo truy nã, ta như rơi xuống hố băng.

Trên thông báo có hình ta, ghi là kẻ g.i.ế.c hầu tước Hothde, hiện vẫn chưa bị bắt.

Ai nhìn thấy phải lập tức báo cáo.

Hàng cuối cùng nhấn mạnh: "Ai che giấu tội phạm cũng sẽ chịu cùng hình phạt."

Ngoài kinh ngạc, ta còn đầy bối rối, nhớ ta chỉ đ.â.m một nhát vào đùi Hothde, sao lại c.h.ế.t được? Chẳng lẽ do mất m.á.u quá nhiều?

Ta vội quay lại, kéo mũ xuống, thấy xung quanh không ai để ý.

Vậy là ta nhanh chóng đi ngược về. Trên đường, đầu óc ta suy nghĩ rất nhiều.

Khi bước vào nhà bà, mọi tâm tư đã sáng tỏ.

Ta hoàn toàn không thể rời thành Thánh, sớm muộn gì cũng bị phát hiện.

Mỉm cười cay đắng, có lẽ đó là định mệnh của ta.

Từ địa ngục này thoát ra, lại rơi vào địa ngục khác.

Ta vẫn quyết định không nói cho bà biết chuyện, một là sợ làm bà sợ hãi, hai là không muốn người duy nhất cho ta hơi ấm rơi vào nguy hiểm vì ta.

Ta giúp bà ngồi xuống, nói xin lỗi vì chưa mua được đồ, bây giờ ta cần làm một việc gấp.

Bà lão nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, xót xa bảo đừng khóc, hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Ta trấn an bà, nói không sao, chỉ nói ta còn một người thân, cần đi tìm người ấy, đồng thời nhắc bà phải giữ bí mật việc đã gặp ta.

Khế Ước Với Tà Thần

Chương 7