Khi Thanh Mai Trúc Mã Kết Hôn

1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Chim hoàng yến mà Bùi Chiếu nuôi đã mang thai tám tháng, sắp sinh rồi.

Anh ta lại lần nữa đưa cho tôi một tờ đơn ly

hôn.

Kết hôn bốn năm, đây đã là lần thứ tư Bùi

Chiếu vì cô ta mà ly hôn với tôi.

Lần này tôi không nói gì, bình tĩnh ký tên.

Anh ta thở phào, ân cần bảo đảm với tôi:

“Đợi làm xong hộ khẩu cho con, chúng ta sẽ

tái hôn.”

“Em yên tâm, sau này trước mặt người ngoài,

con cũng sẽ gọi em một tiếng mẹ.”

Bùi Chiếu nghĩ rằng, tôi sẽ giống như ba lần

trước, ngoan ngoãn chờ anh ta quay về tái hôn.

Cho đến một tháng sau, Bùi Chiếu gọi điện

cho tôi.

“Hộ khẩu của con đã giải quyết xong rồi,

ngày mai chúng ta đến cục dân chính tái hôn.”

Nhưng ở đầu dây bên kia lại vang lên một giọng

nam lười nhác:

“Chậc, tôi không muốn con tôi đổi sang một

ông bố khác đâu, anh chồng cũ à.”

1.

Một tháng không gặp, việc đầu tiên Bùi Chiếu

làm khi trở về nhà là ném thẳng tờ đơn ly hôn vào mặt tôi.

“Sơ Nguyệt sắp sinh rồi, chúng ta tạm thời

ly hôn trước, anh phải làm hộ khẩu cho đứa bé.”

Không một lời chào hỏi.

Không một màn dạo đầu.

Thậm chí chẳng buồn giả vờ quan tâm.

Đủ để thấy lần này anh ta quyết tâm ly hôn đến

mức nào.

Tôi cầm tách trà, nhấp một ngụm, mới chậm

rãi mở miệng:

“Bùi Chiếu, anh còn nhớ hôm nay là ngày gì

không?”

Trên gương mặt Bùi Chiếu thoáng hiện vẻ mơ hồ

hiếm thấy.

Rõ ràng, anh ta không nhớ.

Tôi khẽ bật cười, ánh mắt rơi xuống tờ đơn

ly hôn kia.

“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”

Thật mỉa mai.

Ba năm qua, cho dù bên ngoài anh ta có chơi

bời thế nào, thì vào ngày kỷ niệm kết hôn vẫn sẽ về nhà ăn cơm cùng tôi, chuẩn

bị một món quà.

Còn năm nay, món quà dành cho tôi lại là một

tờ đơn ly hôn quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

Không thể không thừa nhận, ở trong lòng Bùi

Chiếu, Tống Sơ Nguyệt quả thật rất đặc biệt.

Trước đây, phụ nữ bên cạnh anh ta thay hết lớp

này đến lớp khác, lâu nhất cũng chỉ một tháng.

Còn Tống Sơ Nguyệt, đã ở bên anh ta trọn vẹn

một năm.

Thậm chí, vì cô ta, anh ta đã ly hôn với tôi

đến bốn lần.

Lần đầu ly hôn, là khi Bùi Chiếu vừa mới để

mắt tới Tống Sơ Nguyệt.

Anh ta vung tay ném ra hàng trăm vạn để mua

nữ trang, nhưng Tống Sơ Nguyệt kiên quyết không chịu l. à.m t.ì.n.h nhân.

Lần thứ hai ly hôn, là sinh nhật của Tống Sơ

Nguyệt.

Bùi Chiếu hứa sẽ thực hiện bất cứ điều ước

nào của cô ta.

Tống Sơ Nguyệt ước anh ta trở lại độc thân.

Lần thứ ba ly hôn, Tống Sơ Nguyệt làm ầm lên

đòi danh phận.

Bùi Chiếu lại dùng chiêu cũ, tiếp tục ly hôn

với tôi để dỗ dành cô ta.

Và hôm nay, là lần thứ tư.

Vì muốn làm hộ khẩu cho đứa con trong bụng

cô ta.

Đáy mắt Bùi Chiếu thoáng dâng lên chút áy

náy muộn màng.

“Đường Đường, xin lỗi. Gần đây Sơ Nguyệt

đang ở cữ, nên anh lỡ quên hôm nay là ngày kỷ niệm.

Anh sẽ lập tức bảo trợ lý chọn một món quà

đưa đến cho em.”

“Không cần.” Tôi cầm bút, thành thạo ký tên

lên tờ đơn ly hôn, “Ký xong rồi, anh đi đi.”

Thật ra, cho dù Bùi Chiếu không chủ động đề

nghị ly hôn, thì tôi cũng sẽ là người mở lời.

Chỉ là tôi vốn định ngồi ăn xong bữa cơm cuối

cùng với anh ta, rồi lấy tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị từ trước ra, xem như vẽ một

dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này.

Không ngờ Bùi Chiếu đã hoàn toàn quên mất

hôm nay là kỷ niệm ngày cưới, trong lòng anh ta chỉ có chuyện ly hôn.

Thấy tôi dứt khoát ký tên xong, Bùi Chiếu nhất

thời có chút không phản ứng kịp, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Đường Đường, em…”

Tôi biết anh ta đang nghĩ gì.

Dù sao thì mấy lần ly hôn trước, tôi đều sẽ

làm ầm lên một trận.

Lần đầu, tôi đập phá cả căn nhà.

Lần thứ hai, tôi điên cuồng cãi vã với anh

ta.

Lần thứ ba, tôi hắt cả ly nước nóng lên mặt

anh ta.

Đàn ông vốn là loại hèn hạ như thế.

Không ồn ào, không náo loạn để đạt được yêu

cầu của anh ta, ngược lại khiến anh ta thấy không quen.

Khóe môi tôi khẽ nhếch, nở nụ cười châm biếm:

“Chẳng phải đây chính là điều anh muốn sao?”

Bùi Chiếu nhìn tôi thật lâu, xác nhận tôi

không hề nổi giận, cuối cùng mới thở phào.

“Lần này em đã nghĩ thông suốt rồi thì tốt.

Ly hôn cũng chỉ là giả thôi, chỉ là thủ tục, vợ của anh vĩnh viễn chỉ có em.”

Bỗng nhiên tôi thấy tò mò, rốt cuộc là cái

gì đã cho Bùi Chiếu niềm tin chắc nịch rằng tôi sẽ hết lần này đến lần khác

cùng anh ta tái hôn?

Nghĩ vậy, tôi liền thuận miệng hỏi.

Ban đầu Bùi Chiếu hơi sững lại, dường như

không ngờ tôi sẽ hỏi vấn đề này.

Nhưng rất nhanh, anh ta dùng đôi mắt hoa đào

thâm tình nhìn chằm chằm tôi.

“Chúng ta là thanh mai trúc mã lớn lên cùng

nhau, sớm đã xác định cả đời này sẽ bên nhau. Em sao có thể không tái hôn với

anh chứ?”

2.

Tôi và Bùi Chiếu từ nhỏ đã là hàng xóm.

Cha mẹ chúng tôi đều là những cuộc hôn nhân

thương mại không tình cảm, sau khi sinh ra chúng tôi thì mỗi người đều có gia

đình mới ở bên ngoài.

Ngoài bảo mẫu ra, người luôn ở bên cạnh

chúng tôi chỉ có đối phương.

Trong ký ức của tôi, khi còn nhỏ, Bùi Chiếu

đã có sự chiếm hữu rất mạnh đối với tôi.

“Đường Đường, chỉ có anh mới được nắm tay

em, những cậu con trai khác đều không được phép.”

“Ừm! Em chỉ cho A Chiếu nắm thôi.”

“Đường Đường, dì Trương nói chỉ có chồng và

vợ mới có thể ở bên nhau cả đời. Sau này anh sẽ làm chồng em, em làm vợ anh,

chúng ta vĩnh viễn không xa nhau.”

“Được, em muốn làm vợ của A Chiếu.”

…..

Năm mười sáu tuổi, cha mẹ Bùi Chiếu cuối

cùng cũng tan vỡ, cả hai không chút do dự mà ly hôn, mang theo tình nhân ra nước

ngoài, chỉ để lại mình anh ta.

Đêm hôm đó, mưa to như trút, anh ta gõ cửa

nhà tôi.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Bùi Chiếu toàn

thân ướt sũng, ôm chặt lấy tôi.

“Đường Đường, sau này anh chỉ còn có em.”

“Anh vĩnh viễn sẽ không trở thành người như

họ.”

Khoảnh khắc ấy, hai trái tim cô độc của

chúng tôi hoàn toàn gắn kết lại với nhau.

Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi thuận

theo lẽ tự nhiên mà kết hôn.

Trong những cuộc hôn nhân hào môn, hiếm lắm

mới có đôi vợ chồng vừa môn đăng hộ đối vừa thật lòng yêu thương nhau.

Trong lễ cưới, rất nhiều người chúc phúc

chúng tôi trăm năm hạnh phúc.

Nhưng cũng có kẻ thì thầm sau lưng, rằng sớm

muộn gì chúng tôi cũng sẽ giống như bao người khác, ai nấy đều có cuộc sống

riêng.

Đêm đó, tôi đem nguyên văn lời này kể cho

Bùi Chiếu.

Dưới những tràng pháo hoa rực rỡ, Bùi Chiếu

khẽ hôn lên trán tôi.

“Chúng ta không giống họ, anh sẽ yêu em cả đời.”

Tôi từng vô cùng tin tưởng câu nói ấy.

Thế nhưng hiện thực lại nói cho tôi biết, bọn

họ không hề sai.

Chân tình của đàn ông, chính là thứ dễ thay

đổi nhất.

Tôi bật cười, nhìn người đàn ông đang tỏ ra

thâm tình trước mặt.

“Bùi Chiếu, tôi sẽ không tái hôn với anh nữa.”

Sắc mặt Bùi Chiếu thoáng chốc trống rỗng.

Chân mày anh ta dần nhíu lại.

“Đường Đường, đừng đùa với anh.”

Anh ta hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt

tôi, cả người toát ra khí lạnh.

Tôi không hề lùi bước, đối diện ánh mắt anh

ta.

“ Tôi nói thật đấy.”

Bùi Chiếu đứng thẳng dậy, châm một điếu thuốc,

gương mặt anh ta ẩn hiện trong làn khói mờ, nhìn không rõ biểu cảm.

“Đường Đường, anh tưởng rằng bây giờ em đã

biết điều rồi chứ.”

“Ly hôn giả cũng chỉ để làm hộ khẩu cho đứa

nhỏ thôi, không cần thiết phải dùng nó để uy h.i.ế.p anh.”

Mùi khói thuốc nồng nặc khiến tôi buồn nôn,

tôi vươn tay lấy điếu thuốc khỏi tay anh ta, dập tắt trong gạt tàn.

“Không phải uy hiếp.”

“ Tôi định kết hôn với người khác rồi.”

Bùi Chiếu khẽ cười khẩy một tiếng.

“Với ai? Lại là cái thằng lần trước em thuê

đến để chọc tức anh à?”

“Cậu ấy tên là Tưởng Diễn Chu, không phải

tôi thuê đến.”

Tôi sửa lại.

Khi Thanh Mai Trúc Mã Kết Hôn

1

Chương trước
Chương sau