3.
Tưởng Diễn Chu là em trai của bạn thân tôi –
Tưởng Viện.
Từ khi Bùi Chiếu bắt đầu nuôi tình nhân bên
ngoài, tôi thường rủ các cô bạn thân cùng nhau đi khắp nơi chơi bời, trốn tránh
căn nhà trống rỗng ấy.
Đúng lúc Tưởng Diễn Chu học đại học ở thành
phố này, thỉnh thoảng Tưởng Viện cũng rủ cậu ấy đi cùng.
Lâu dần, chúng tôi quen biết nhau.
Mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy thay đổi,
chính là vào ngày Bùi Chiếu lần đầu vì Tống Sơ Nguyệt mà đề nghị ly hôn.
Khi đó, Bùi Chiếu vừa mới nảy sinh hứng thú
với Tống Sơ Nguyệt, tối nào cũng đến nhà hàng nơi cô ta làm thêm để đón về.
Hôm ấy, đúng lúc có khách hàng giở trò sàm sỡ
với Tống Sơ Nguyệt.
Bùi Chiếu liền ôm chặt cô ta vào lòng, không
thèm để ý đến ai, hôn thẳng lên môi cô ta, coi như tuyên bố chủ quyền.
Tôi ngồi ngay bàn bên, chứng kiến tất cả, tức
giận đến mức ngả người vào n.g.ự.c Tưởng Diễn Chu, mỉa mai mà vỗ tay.
Tôi cố gắng dùng một người đàn ông khác để
chọc giận Bùi Chiếu.
Thế nhưng anh ta chỉ bình thản liếc tôi một
cái, rồi dắt theo Tống Sơ Nguyệt mặt đỏ bừng rời đi.
Đêm đó, về đến nhà, Bùi Chiếu đưa cho tôi một
tờ đơn ly hôn.
Anh ta nói, Tống Sơ Nguyệt đồng ý ở bên anh
ta, với điều kiện là anh ta phải ly hôn.
Như thể sợ tôi không đồng ý, anh ta còn bổ
sung thêm một câu: chỉ là ký giấy ly hôn giả, làm bộ mà thôi.
Lời nói ấy như một tia sét đánh xuống đầu
tôi.
Trước đây, những tình nhân của anh ta đều được
nuôi ở bên ngoài, chưa từng làm ầm lên trước mặt tôi.
Tôi còn có thể tự lừa mình rằng, trong lòng
Bùi Chiếu vẫn có tôi.
Nhưng bây giờ, cuộc hôn nhân mà tôi vô cùng
trân trọng, trong mắt Bùi Chiếu, lại chỉ là công cụ để dỗ dành tình nhân.
Trái tim tôi bắt đầu rạn nứt.
Thế nhưng, tôi vẫn không cam lòng.
Tình cảm thanh mai trúc mã bao năm, anh ta lại
có thể giẫm đạp như thế sao?
Sau ba ngày tôi làm ầm ĩ, anh ta vẫn không
thay đổi ý định.
Ngược lại, còn bình thản nói với tôi:
“Đường Đường, nếu em thấy bất công, em cũng
có thể tìm một người khác.”
“Thằng nhóc trong nhà hàng hôm đó là em cố ý
thuê đến để chọc tức anh đúng không? Em yên tâm, anh sẽ không tức giận, cũng
không ngăn cản em tìm đàn ông.”
“Nếu em thích thì cứ nhận cậu ta đi.”
Tôi không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào
người đàn ông trước mặt.
Rõ ràng đã cùng nhau kề vai sát cánh suốt
hai mươi lăm năm, vậy mà lúc này lại thấy anh ta xa lạ đến vậy.
“Anh thật sự sẽ không để ý chút nào sao?”
Vẻ mặt Bùi Chiếu nhàn nhạt.
“Không để ý.”
“Vợ chồng hào môn chẳng phải đều như thế
sao? Ai chơi riêng nấy, chỉ cần không ảnh hưởng đến địa vị của đối phương là được.”
Khoảnh khắc ấy, hình ảnh chàng thiếu niên
trong cơn mưa tầm tã ôm chặt lấy tôi, hứa sẽ không bao giờ trở thành người giống
bọn họ… vỡ vụn thành tro bụi.
Bùi Chiếu hai mươi lăm tuổi, đã biến thành
dáng vẻ mà năm mười sáu tuổi anh ta từng căm ghét nhất.
Tôi đứng giữa căn phòng hỗn loạn, rất lâu
sau mới nghe được giọng mình khàn khàn vang lên:
“Được thôi.”
Sau khi Bùi Chiếu rời đi, điện thoại tôi
vang lên một tiếng ting.
Là tin nhắn từ Tưởng Diễn Chu.
[Chị, chồng chị có tức giận không? Hình như
tối nay chúng ta diễn chưa đủ thật, có cần em giả làm bạn trai chị lần nữa để
thử thăm dò anh ta không?]
Tôi không trả lời.
Suốt mấy ngày liền, tôi chỉ ngồi trong quán
bar mua say.
Khi Tưởng Diễn Chu tìm thấy tôi, tôi gần như
không còn đứng vững nổi.
Cậu ấy đưa tôi về nhà, dọc đường còn chu đáo
mua cả thuốc giải rượu.
“Chị, sáng mai tỉnh dậy có thể bảo chồng chị
pha cho một cốc nước mật ong, dạ dày sẽ dễ chịu hơn.”
Trong đôi mắt sáng trong của chàng trai ấy,
chỉ phản chiếu hình bóng duy nhất là tôi.
Trong đầu tôi lại văng vẳng lời Bùi Chiếu
đêm hôm đó.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi nắm chặt lấy
bàn tay đang giúp mình tháo dây an toàn của cậu ấy.
“Tối nay chồng tôi không ở nhà.”
4.
Chàng trai vừa tròn đôi mươi quả thật như
trong cơ thể đang bùng cháy một ngọn lửa.
Trong không gian chật hẹp của xe, nhiệt độ
không ngừng dâng cao.
Tôi bị hôn đến mức gần như nghẹt thở, chỉ có
thể khẽ nói ra hai chữ “về nhà”.
Vừa bước vào cửa, đôi giày cao gót dưới chân
tôi loạng choạng rơi lăn lóc xuống sàn.
Tôi cố gắng bám chặt lấy vòng eo rắn chắc của
Tưởng Diễn Chu.
Hơi thở nóng bỏng phả lên cần cổ tôi.
“Chị… em có thể không?”
Tôi không trả lời, mà dùng hành động để đáp
lại cậu ấy.
Đêm đó tôi mệt đến kiệt sức, trước khi chìm
vào giấc ngủ, trong đầu chỉ còn văng vẳng một câu: Đàn ông hai mươi lăm tuổi, quả nhiên là một cột mốc phân chia.
5.
Rõ ràng Bùi Chiếu không tin lời tôi, anh ta
nhượng bộ mở miệng:
“Được thôi, không phải em thuê đến, thì cũng
là cậu trai trẻ em nuôi bên ngoài chứ gì?”
“Đường Đường,” anh ta bất lực thở dài, “đừng
giận dỗi nói muốn kết hôn với người khác nữa, như vậy anh sẽ buồn lắm.”
Nghe xong câu này, tôi chỉ thấy nực cười.
Anh ta thế mà lại nói, tôi kết hôn với người
khác sẽ khiến anh ta khó chịu.
Thế còn lúc trước, khi anh ta phản bội lời
thề, nuôi chim hoàng yến ở ngoài, lấy hôn nhân của chúng tôi làm trò đùa để dỗ
dành một người phụ nữ khác… anh ta có từng nghĩ tôi đã đau đớn thế nào không?
Đã không tin, tôi cũng chẳng muốn lặp đi lặp
lại nữa.
Đến ngày nhận giấy chứng nhận ly hôn, anh ta
tự khắc sẽ hiểu tôi nói là thật.
Bùi Chiếu vừa rời đi, cuộc gọi video từ Tưởng
Diễn Chu liền vang lên.
“Chị, chồng chị chịu ly hôn chưa?”
Đôi mắt cậu thiếu niên sáng rực, trong mắt
chỉ có mình tôi.
Tôi khẽ nhếch môi, giơ cao tờ đơn ly hôn
trong tay.
“Đã ký rồi, chỉ chờ một tháng sau đi lấy giấy
thôi.”
Tưởng Diễn Chu bỗng nghiêm túc hẳn.
“Chị, hôm nay chị có thể đồng ý với em, thật
sự khiến em rất vui.”
Thật ra, ý nghĩ ly hôn đã lởn vởn trong đầu
tôi từ lần đầu tiên Bùi Chiếu ngoại tình.
Nhưng tôi chưa bao giờ buông bỏ được tình cảm
thanh mai trúc mã, chưa thể buông bỏ quãng thời gian chỉ có hai chúng tôi dựa
vào nhau.
Ngay cả khi sau này có Tưởng Diễn Chu, tôi vẫn
không đủ dũng khí để hạ quyết tâm ly hôn.
Cho đến tối qua, Tưởng Diễn Chu đã chuẩn bị
cho tôi một màn pháo hoa, kỷ niệm một năm chúng tôi ở bên nhau.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, cậu lấy ra
một chiếc nhẫn, chậm rãi quỳ xuống.
“Chị, em không muốn nhìn thấy chị tự dằn vặt
mình nữa.”
“Ly hôn với anh ta, lấy em nhé, được không?”
Ánh mắt cậu thiếu niên rực cháy tình yêu,
làm trái tim tôi vốn đã nguội lạnh từ lâu nóng lên trở lại.
Ngay cả những vết thương mục ruỗng, hằn sâu
trong tim bấy lâu, cũng như đang được từng chút từng chút vá lại.