"Tĩnh Mỹ này, cậu với tôi đâu có phải người dưng nước lã, vậy nên cậu cứ nghe lời tôi một lần đi."
"Không được đâu. Cùng lắm thì tôi chỉ lấy bốn phần, nếu không thì sau này tôi đành phải xin phép không hợp tác với cậu nữa."
Trương Tĩnh Mỹ cân nhắc một lát, sau đó đưa ra đề nghị của mình. Lý Văn Thư giữ sáu phần, còn cô ấy bốn phần, như vậy thì hợp tình hợp lý hơn cả.
Thấy Trương Tĩnh Mỹ đã nhất quyết như vậy, Lý Văn Thư cũng chỉ đành thở dài: "Được rồi, vậy tạm thời cứ thế này đã, sau này có chuyện gì, chúng ta lại tính tiếp."
Việc bày bán quần áo dẫu sao cũng chỉ là kế sách tạm thời. Chắc chắn sau này hai người sẽ còn làm những việc lớn hơn, đến khi đó rồi bàn bạc lại cũng chẳng muộn.
Hai người đến khu vực gần trung tâm thương mại, trải sạp hàng ra, bắt đầu bày quần áo lên bán.
Đúng lúc ấy, không hẹn mà gặp, họ nhìn thấy Lý Tâm Nhu.
Lý Tâm Nhu vừa thuê một cửa hàng nằm ngay gần đây, đang định đi tìm hiểu xem nên buôn bán mặt hàng gì cho dễ kiếm lời. Cô ta nghĩ, nếu có thể làm ăn phát đạt, chắc chắn gia đình sẽ phải nhìn cô bằng con mắt khác. Nào ngờ, vừa ra khỏi cửa, đã chạm mặt Lý Văn Thư đang bày bán quần áo ở đây.
Chứng kiến cảnh này, cô ta bỗng dưng không muốn bỏ đi. Hai tay khoanh trước ngực, nét khinh thường hiện rõ mồn một trên gương mặt.
Buôn bán cá thể đã chẳng ra gì, bày sạp hàng rong giữa phố xá lại càng thêm ti tiện. Trong mắt cô ta, đó đúng là hạng công việc thấp hèn nhất trần đời.
Nhìn mình thì có cửa hàng khang trang, còn Lý Văn Thư lại phải phơi mặt bày hàng ra bán dưới cái nắng chang chang, cái cảm giác tự mãn, hơn người trong lòng Lý Tâm Nhu cứ thế trỗi dậy, không sao che giấu nổi.
"Lý Văn Thư kia, tôi thật không ngờ đấy, cô lại lăn lộn ở đây bày bán quần áo ư? Trời nắng chang chang thế này mà cô không biết sợ sao? Chẳng phải nhà họ Lý đối xử với cô rất tốt đấy ư? Sao lại để cô không thuê nổi một cái cửa hàng tử tế để buôn bán thế này?"
Lý Tâm Nhu trong lòng hả hê, dáng vẻ kiêu căng, ngạo mạn ấy khiến ngay cả người hiền lành như Trương Tĩnh Mỹ cũng không thể kìm được mà cau mày.
"Chuyện nhà tôi, đâu có liên quan gì đến cô?"
Trương Tĩnh Mỹ liền bước hẳn lên một bước, đứng chắn trước mặt Lý Văn Thư.
Lý Tâm Nhu vốn dĩ đã coi thường Trương Tĩnh Mỹ, nay lại thấy cô ấy dám đứng ra đối đầu với mình, không khỏi nhíu chặt hàng mày.
"Cô là cái thá gì mà dám xen vào? Tôi đang nói chuyện với cô ta cơ mà!"
Vì sợ khát khô cổ họng, khi ra ngoài Lý Văn Thư có mang theo một cái bi đông đựng nước. Giờ nghe Lý Tâm Nhu cứ đứng đó lảm nhảm, cô cũng chẳng còn nhịn nổi nữa, liền mở nắp bi đông và hắt thẳng nước vào người Lý Tâm Nhu.
"Cô không thấy chúng tôi đang làm ăn buôn bán à? Chó khôn thì đừng có cản đường người khác làm ăn, mau cút đi cho rảnh!"
Lý Tâm Nhu bị tạt nước ướt sũng cả người, tức đến nỗi nhảy nảy đom đóm mắt lên.
"Cô dám tạt nước vào người tôi ư? Tôi nói cho cô biết, Lý Văn Thư, tôi bây giờ không còn là con bé Lý Tâm Nhu yếu ớt ngày xưa nữa. Giờ tôi là người của nhà họ Giản đấy! Cô mà dám đối xử với tôi như vậy, bố mẹ và mấy người anh trai của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Trước những lời hăm dọa đầy hung hăng của Lý Tâm Nhu, Lý Văn Thư ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên.
"Thế thì cô cứ gọi bọn họ đến đây đi, tôi muốn xem xem họ có thể làm gì tôi nào. Bây giờ là thời đại thượng tôn pháp luật rồi, cô tưởng có thể dọa nạt được ai ư?"
Lý Tâm Nhu tức đến đỏ mặt tía tai trừng mắt nhìn cô, đoạn giũ mạnh những giọt nước còn vương trên người. Bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì đó, khóe miệng cô ta lại nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
"Này, cô có biết ai là người đã thuê cái cửa hàng mà các người lượn lờ xem xét hôm qua không hả?”
Lý Văn Thư vẫn điềm nhiên chỉnh trang lại đống quần áo trên sạp, buông một câu lạnh nhạt: "Hay là chó thuê?"
Lý Tâm Nhu giận đến tái mặt, thầm nhủ trong lòng rằng không thể nổi nóng, hễ tức giận là coi như mình thua cuộc rồi. Đừng nhìn Lý Văn Thư tỏ vẻ bình thản thế này, chắc chắn trong lòng cô ta đang sôi sục như lửa đốt rồi!
"Cô đừng có đóng kịch nữa, rõ ràng biết cửa hàng bị người khác thuê mất, trong lòng có dễ chịu gì cho cam? Tôi cũng không giấu cô nữa làm gì, cái cửa hàng đó là anh trai tôi đã thuê cho tôi đấy, muốn làm gì với nó thì tùy ý tôi!"
Khi nói những lời này, trên gương mặt Lý Tâm Nhu hiện rõ vẻ đắc ý, một vẻ vênh váo, tự cao tự đại không cần che giấu.