Lý Văn Thư nhìn anh rồi mỉm cười.
"Tìm họ làm gì chứ? Chắc giờ này họ đang tận hưởng khoảng thời gian riêng tư rồi, chúng ta đi làm bóng đèn chỉ thêm phiền người ta thôi. Anh ở lại đây một lát nữa rồi về đi, sáng mai còn phải lên đường sớm, tối nay cần nghỉ ngơi thật tốt đấy."
Dù Giản Vân Đình không nỡ xa rời đến mức nào, nhưng sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, anh đã phải lên xe quay lại đơn vị. Tuy nhiên, điều khiến anh bất ngờ là Lý Văn Thư đã thức dậy từ rất sớm để tiễn anh. Hai người nói với nhau vài câu rồi mới lưu luyến chia tay.
Tiễn Giản Vân Đình xong, cô quay lại mở sạp hàng sớm hơn thường lệ. Hai ngày nghỉ lễ đáng lẽ ra phải đông khách, vậy mà vài người từng đặt mua quần áo của cô lại đột ngột thay đổi ý định, khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Cô nhanh chóng hiểu ra lý do. Trước cửa tiệm dưới tòa nhà bách hóa đối diện, đèn đuốc sáng trưng, tiếng pháo nổ vang trời, như muốn đập vào cả sạp hàng của cô.
Cửa hàng quần áo khai trương. Hôm nay, Lý Tâm Nhu đặc biệt mặc một chiếc váy đỏ bó sát, trên n.g.ự.c gắn một bông hoa lớn màu đỏ rực rỡ, đứng trước cửa tiệm, nhìn về phía Lý Văn Thư với vẻ mặt đắc ý, miệng cười đến tận mang tai.
"Lý Văn Thư, lần này xem cô lấy gì mà đấu với tôi!"
Lý Tâm Nhu đã tốn không ít tiền để thuê được cửa hàng này, chiếm luôn vị trí mà Lý Văn Thư đã nhắm từ trước, cốt là để ép Lý Văn Thư phải rời khỏi đây. Cô ta còn thuê người do thám sạp hàng của Lý Văn Thư, ghi nhớ hầu hết các mẫu quần áo cô ấy bán, rồi nhập về những món gần giống hệt. Dù chất liệu có thể khác nhau, nhưng Lý Tâm Nhu cố tình giảm giá sâu, khiến khách hàng tự nhiên kéo hết sang bên cô ta mà mua.
Sau khi pháo nổ xong, hầu hết khách hàng từ cửa hàng bách hóa bước ra đều bị thu hút vào cửa hàng của Lý Tâm Nhu.
Lý Văn Thư chỉ nhếch mép cười lạnh, không hề tỏ ra nao núng. Việc kinh doanh quần áo thay đổi mẫu mã cực nhanh, nếu không phải mấy ngày nay cô ở bên Giản Vân Đình, cô đã sang chợ thành phố bên cạnh để nhập mẫu mới từ lâu rồi. Thành phố đó gần bờ biển, chợ bán toàn những mẫu mã hot nhất, chắc chắn không thể giống với hàng ở thành phố này.
Thấy hôm nay chẳng làm ăn được gì, Lý Văn Thư quyết định thu dọn sạp hàng sớm. Đúng lúc đó, Lâm Tuyết ghé qua. Vì đã thành công trong chuyện tình cảm với Quách Đào, Lâm Tuyết rất biết ơn Lý Văn Thư, thái độ với cô cũng đã khác trước rất nhiều.
"Sao về sớm vậy? Mình đến đây đặc biệt để mua quần áo mà."
Lý Văn Thư vừa giúp cô ấy chọn quần áo, vừa giải thích lý do, nghe xong Lâm Tuyết nhíu chặt lông mày.
" Đúng là cái đồ mặt dày! Đồ gì đâu chứ! Văn Thư, cậu cũng đừng lo, loại người như cô ta thì làm ăn cái gì mà nổi được?"
"Không sao đâu, mình ổn." Lý Văn Thư vẫy tay ra hiệu cho Lâm Tuyết không cần lo lắng, " Đúng lúc mình cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày, cứ để cô ta mở trước đi."
"Cái cô Lý Tâm Nhu này không mở cửa hàng ở đâu, lại chọn ngay đối diện sạp của cậu, thật là quá đáng!" Lâm Tuyết chọn hai bộ đồ rồi phụ Lý Văn Thư dọn dẹp hàng hóa. " Nhưng mà cậu giỏi thế, dù không bán quần áo thì làm gì khác chắc chắn cũng kiếm được tiền."
"Không sao, mình vẫn tiếp tục bán quần áo thôi." Một câu nói nhẹ bẫng của Lý Văn Thư khiến Lâm Tuyết nhất thời không biết an ủi thế nào, chỉ đành lặng lẽ giúp cô bạn thu dọn hàng hóa mang về.
Vì hôm nay rảnh rỗi, Lý Văn Thư về khu tập thể đặt đồ đạc vào đúng vị trí rồi mới tìm đến Lý Minh Hạc. "Anh hai, hôm nay có bận gì không?"
"Không." Thực ra anh định không có việc gì thì sẽ ghé thăm Trương Tĩnh Mỹ, nhưng em gái đã mở lời thì tất nhiên anh không thể từ chối.