"Vậy thì tốt, anh đi cùng em sang thành phố lân cận nhập hàng mới nhé. Dạo này quần áo đã bán gần hết rồi, em muốn nhập thêm những mẫu mã mới."
"Được thôi, không vấn đề gì. Tĩnh Mỹ không đi à?"
"Dạo này cô ấy sắp thi rồi, để cô ấy ở nhà ôn bài, sẽ không làm phiền cô ấy đâu."
Lý Minh Hạc nghĩ một lát cũng thấy hợp lý, hai anh em cô liền lên đường. Khi họ mang những túi quần áo lớn nhỏ từ thành phố lân cận trở về, trời cũng đã nhá nhem tối.
Lý Văn Thư lần này đặt số lượng hàng lớn, chỉ mang về một phần hàng mẫu thử, còn lại chủ cửa hàng sẽ cho người chuyển đến sau. Vừa đến gần nhà, đã nghe tiếng trong nhà ồn ào, hình như mẹ Trương Mỹ Liên đang nói chuyện với ai đó.
"Bác Trương, mấy bộ đồ này cháu đích thân chọn riêng cho bác đấy, đảm bảo ngoài phố không ai có bộ thứ hai đâu."
Lý Minh Hạc bước chậm lại, phản xạ có điều kiện liếc nhìn sang Lý Văn Thư, nghe giọng nói liền nhận ra là Lý Tâm Nhu.
"Anh hai, anh mang số hàng này ra sau nhà giúp em nhé." Những mẫu mới này đều do Lý Văn Thư tự tay chọn lựa, tất nhiên không thể để Lý Tâm Nhu nhìn thấy được, nếu không thì chắc chắn cô ta sẽ lại tìm cách sao chép mẫu.
"Cháu mang đi đi, bác không cần." Trong nhà, Trương Mỹ Liên đang cảm thấy khó chịu trong lòng. Không ngờ Lý Tâm Nhu lại bắt chước Lý Văn Thư mở cửa hàng quần áo, đã cướp mất vị trí mà con trai bà đã nhắm từ trước, lại còn cố tình bán quần áo đối diện sạp của con gái bà, rõ ràng là muốn đối đầu với Văn Thư.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, Trương Mỹ Liên chỉ muốn đuổi thẳng Lý Tâm Nhu ra khỏi nhà, đừng nói gì đến việc nhận mấy bộ quần áo lòe loẹt kia.
"Sao bác lại không cần chứ? Quần áo nhà chúng cháu bán rất tốt, hôm nay khách hàng đều ùn ùn kéo vào tiệm cháu, chị Văn Thư cũng phải đóng sạp sớm hơn mọi khi, bác đừng khách sáo với cháu làm gì. Dù sao thì bác cũng đã nuôi cháu mười mấy năm trời mà."
Lý Tâm Nhu cố tình buông lời châm chọc, biết thừa những lời này đủ sức khiến Trương Mỹ Liên tức đến tím mặt. Trương Mỹ Liên cau mày chặt hơn, thừa hiểu Lý Tâm Nhu đến đây là cố tình gây khó dễ, định mở miệng đuổi người đi thì bất ngờ thấy Lý Văn Thư đã đứng ngay ở ngưỡng cửa.
"Văn Thư, con về rồi đó à? Ăn cơm chưa?"
Ngay lúc đó, Lý Tâm Nhu chen lời, "Dù sao trước đây cũng là người thân trong gia đình, cháu mới đến còn chưa nói hết mấy câu đã đòi đuổi cháu đi, chị à, chị nói đỡ cho em với bác đi chứ."
"Đừng có gọi tôi là chị, tôi không có đứa em gái nào như cô cả. À này, nghe nói dạo gần đây cô ở quê, tôi nghe nói cô kết hôn với một anh hàng thịt đúng không? Đúng là số hưởng thật đấy."
Lý Văn Thư không chút khách khí nào, những lời nói ấy như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim đối phương. Lý Tâm Nhu không còn cười nổi nữa, giận đến mức chỉ muốn chọc thẳng ngón tay vào mặt Lý Văn Thư cho bõ tức, nhưng cuối cùng vẫn phải cố gắng nuốt cục tức vào trong. Cô ta đắc ý giơ cao mấy bộ quần áo trên tay.
" Tôi thấy hôm nay chị dẹp sạp sớm, không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi nhỉ? Chà, không biết có được bằng một nửa doanh thu của tiệm tôi không đây?"
"Con nhỏ kia im miệng ngay!" Trương Mỹ Liên sợ con gái mình buồn lòng, vừa nói vừa xua tay, muốn đuổi Lý Tâm Nhu ra khỏi nhà ngay lập tức. "Đống quần áo của cô thì để mà tự bán đi, nhà tôi không cần."
"Mẹ, con không sao." Lý Văn Thư cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường, nhân tiện khoác lấy tay mẹ, " Đúng lúc con cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày, nên dẹp sạp nghỉ ngơi luôn."
"Thật sự là muốn nghỉ ngơi, hay là quần áo không bán được?" Lý Tâm Nhu cố tình chọc tức. "Nể tình bác Trương, tôi cũng không ngại mua lại mớ quần áo ế của chị với giá rẻ bèo, để chị không bị lỗ vốn đến mức không biết phải làm sao."
"Ồ, vậy sao?" Lý Văn Thư nhướng mày, hoàn toàn chẳng thèm để sự hống hách của Lý Tâm Nhu vào mắt. "Vậy thì nể mặt mẹ tôi, nếu có ngày tiệm cô phá sản, tôi cũng không ngại thu mua lại hết số hàng tồn kho của cô với giá rẻ bạt mạng."
"Mơ giữa ban ngày đi!" Lý Tâm Nhu nghe vậy sắc mặt tái mét, còn định mở miệng nói thêm gì đó nhưng lại bị Trương Mỹ Liên xô ra ngoài cửa, đành ngậm cục tức bỏ đi trong hậm hực.
"Văn Thư, mẹ thật không ngờ cô ta lại cố tình mở cửa hàng ngay đối diện sạp của con, đúng là quá đáng hết sức mà."
"Không sao đâu mẹ." Lý Văn Thư khoác tay Trương Mỹ Liên bước vào nhà. "Thời buổi buôn bán tự do, chúng ta đâu thể cấm cản cô ta mở cửa hàng được chứ? Với lại con cũng đang tính thuê một cửa hàng rồi, đến lúc đó sẽ thuê ngay đối diện cửa hàng của cô ta."
"Được, được, được, mẹ biết ngay con gái mẹ có bản lĩnh mà..." Trương Mỹ Liên đang nói dở thì mới chợt phản ứng lại: "Con cũng muốn mở cửa hàng riêng sao?"
"Dạ, trước giờ con bán ở sạp cũng kiếm được một khoản tiền kha khá, lại có một lượng khách quen ổn định, nên giờ con tính mở cửa hàng ngay tại vị trí sạp cũ."
"Tốt lắm." Trương Mỹ Liên mỉm cười mãn nguyện, vỗ nhẹ vào tay Lý Văn Thư. "Mẹ còn lo con bị Lý Tâm Nhu cướp mất hết khách, con sẽ suy sụp mất. Nếu tiền không đủ thì cứ nói với mẹ nhé, đừng ngại."
"Cảm ơn mẹ, nhưng tiền thì con không cần đâu. Đến lúc đó mẹ chỉ cần chờ đến cắt băng khai trương cho con là được rồi."