Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đã có mặt. Mạnh Lôi dẫn theo mấy tên côn đồ đó về đồn, anh ta cũng không vội vàng rời đi. Giản Vân Đình hiện không có mặt trong thành phố, không thể đích thân bảo vệ người phụ nữ của mình, vậy nên với tư cách là người anh em chí cốt nhất, anh ta đương nhiên phải sắp xếp mọi chuyện chu toàn.
Tại đồn cảnh sát, sau một hồi thẩm vấn, đám côn đồ lần lượt khai ra có người đã trả tiền để chúng đến gây rối.
Hỏi chúng có biết người đó là ai không, chúng cũng không hề biết Chu Định Quốc, nên chỉ đành khai ra Trần Đại Hồng.
Với loại người như Trần Đại Hồng, vốn đã có tiền án tiền sự trong hồ sơ cảnh sát, việc truy ra thông tin của hắn diễn ra rất nhanh chóng. Cảnh sát cũng đặc biệt quan tâm đến vụ này vì có người bị thương (Lý Văn Thư hiện vẫn đang ở bệnh viện), thêm vào đó Mạnh Lôi cũng không phải nhân vật tầm thường, nên họ không dám lơ là.
Lý Quốc Bang hay tin liền vội vàng chạy tới. Gần đây trong thành phố có rất nhiều băng nhóm hoạt động phi pháp, chúng có tổ chức, có kỷ luật chặt chẽ, và mấy tên côn đồ này chẳng qua chỉ là chân rết nhỏ bé của chúng mà thôi.
Những vụ việc như thế này rất khó xử lý dứt điểm, nhiều năm qua vẫn là một vấn đề nan giải, khó mà dẹp sạch.
Nhưng việc đám côn đồ này lại tìm đến Lý Văn Thư để gây rối, chỉ có thể nói là số chúng quá xui xẻo.
Lúc này, Trần Đại Hồng đang vui vẻ nhảy nhót trong vũ trường cùng những người khác, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị cảnh sát ập đến bắt đi.
Đến đồn cảnh sát, biết được đám đàn em đã bị tóm gọn, hắn ta liền cảm thấy vô cùng bất lực và uất ức.
Thông thường, bọn chúng chỉ cần đến phá phách xong là nhanh chóng rút lui. Đến khi cảnh sát tới nơi thì người đã sớm cao chạy xa bay.
Thời buổi này camera giám sát còn chưa phổ biến, làm sao có thể tìm ra kẻ gây rối được?
Không ngờ đám đàn em của hắn lại ngu ngốc đến vậy, chỉ mỗi việc thu tiền bảo kê mà cũng để bị bắt sạch, thật là quá đỗi nhục nhã.
Giờ thì hay rồi, bọn chúng đã khai ra hắn ta. Đợi đến khi Giản Vân Đình biết chuyện thì liệu hắn có còn toàn thây không?
"Các anh cảnh sát, các anh không thể vu oan cho tôi như vậy được! Việc này không liên quan gì đến tôi, là Chu Định Quốc đã bỏ tiền thuê người làm. Các anh bắt tôi làm gì chứ?"
Trần Đại Hồng cũng chẳng phải kẻ ngốc, cái tội này mà đội lên đầu hắn thì làm sao hắn có thể vui vẻ được? Hơn nữa, hắn chỉ nhận chút lợi ích nhỏ, chứ chưa hề nhúng tay sâu vào.
Nói đi nói lại thì mọi chuyện cũng là do Chu Định Quốc xúi giục, nếu muốn truy cứu trách nhiệm thì phải tìm đúng kẻ cầm đầu mới phải.
Không ngờ sau khi thẩm vấn lại moi ra được nhiều thông tin như vậy, ngay cả các cảnh sát cũng ngẩn người. Xem ra không chỉ có mỗi đám côn đồ gây chuyện, mà ẩn sau đó còn có rất nhiều điều mờ ám khác.
Chu Định Quốc không ngờ một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà đám tay sai cũng không làm xong, còn để cảnh sát đến tận nhà tìm. Bố Chu và mẹ Chu thấy cảnh này cũng hoảng hốt không kém.
"Đồng chí cảnh sát, các anh không thể bắt người vô cớ như vậy được chứ? Có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng để chúng tôi được biết."
"Đồng chí, con trai ông hiện có liên quan đến một vụ án, chúng tôi chỉ muốn mời anh ta về đồn để tìm hiểu tình hình, không phải là bắt giữ ngay lập tức."
Chuyện cụ thể vẫn cần điều tra thêm, không thể chỉ dựa vào lời khai của Trần Đại Hồng mà đã vội kết tội cho Chu Định Quốc.
Sắc mặt Chu Định Quốc biến sắc, cực kỳ khó coi: " Tôi không đi đâu! Các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi đi chứ? Các anh có bằng chứng gì không? Tôi đang ở nhà đàng hoàng, tôi đâu có phạm pháp!"
"Đồng chí Chu, xin hãy phối hợp điều tra. Hiện tại anh đang bị tình nghi liên quan đến một vụ gây rối, đã có người trực tiếp chỉ điểm anh. Anh cứ yên tâm, pháp luật sẽ không bao giờ vu oan cho người tốt, nhưng cũng sẽ không bỏ sót bất kỳ kẻ xấu nào. Nếu anh thật sự không liên quan đến vụ việc này, chúng tôi sẽ lập tức thả anh về."