Cảnh sát nói chuyện đúng theo quy trình, Chu Định Quốc đương nhiên cũng hiểu rõ. Dù trong lòng không muốn chút nào, nhưng anh ta cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn đi theo.
Vừa đến đồn cảnh sát, anh ta vẫn giữ thái độ cứng miệng, không chịu nhận bất cứ điều gì. Nhưng sau đó, khi cảnh sát đưa ra lời khai đầy đủ của đám côn đồ, Chu Định Quốc không còn đường chối cãi, đành phải thừa nhận rằng mình đã đưa tiền.
" Tôi đúng là có đưa tiền, nhưng tôi đâu có trực tiếp đến tận nơi đánh người? Các anh bắt tôi làm gì chứ? Nếu bắt thì phải bắt mấy tên côn đồ trực tiếp gây án kia kìa!"
Ánh mắt viên cảnh sát ánh lên vẻ khinh thường. Người ở khu quân đội mà lại mù tịt luật pháp. Lẽ nào anh ta nghĩ rằng bỏ tiền xúi giục người khác gây rối lại không vi phạm pháp luật sao?
"Thưa anh Chu, hành vi của anh đã cấu thành tội thuê người gây thương tích, vi phạm pháp luật và anh sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm."
Chu Định Quốc tái mặt, hoảng loạn tột độ. Chẳng lẽ đám côn đồ đã lỡ tay đánh c.h.ế.t Lý Văn Thư rồi sao? Nếu không, tại sao vụ việc lại bị đẩy lên nghiêm trọng đến mức này?
"Lý Văn Thư gặp chuyện rồi ư? Chẳng lẽ... cô ta đã chết?"
Nghe Chu Định Quốc nói vậy, sắc mặt viên cảnh sát lập tức trầm xuống. Người đàn ông này... còn mong người khác phải c.h.ế.t sao?
Một cô gái trẻ đang khởi nghiệp đã chẳng dễ dàng gì, vậy mà một người đàn ông trưởng thành như anh ta lại nhẫn tâm, không những không buông tha mà còn bỏ tiền thuê côn đồ đến phá hoại.
"Tình trạng vết thương tạm thời chưa xác định, nhưng thưa anh Chu, chúng tôi buộc phải tạm giữ anh ngay bây giờ."
Chu Định Quốc sợ hãi tột cùng. Anh ta chỉ dặn bọn côn đồ gây phiền phức một chút thôi mà, sao chúng lại ra tay nặng đến vậy? Nếu Lý Văn Thư thật sự chết... liệu nhà họ Lý có buông tha cho anh ta không?
Ý nghĩ đó khiến Chu Định Quốc không còn giữ nổi bình tĩnh, vội vàng túm chặt lấy tay viên cảnh sát.
"Thưa cảnh sát, tôi cũng chỉ là bị người khác xúi giục thôi. Các anh không thể kết tội tôi được, tôi cũng là vô tội mà!"
Mấy viên cảnh sát nghe thế thì ngớ người ra. Chẳng lẽ, phía sau vụ này còn có kẻ chủ mưu khác?
"Nói mau, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Chu Định Quốc suy nghĩ đắn đo hồi lâu, cuối cùng quyết định lôi Lý Tâm Nhu vào cuộc.
"Chính cô ta đã bảo tôi làm. Nếu không, tôi và Lý Văn Thư có thù oán gì đâu mà lại đi hại cô ấy cơ chứ?"
Chu Định Quốc cho rằng Lý Văn Thư bị thương rất nặng. Nếu quả thật là vậy, anh ta chắc chắn sẽ phải bóc lịch vài năm vì tội đồng phạm.
Dù có thích Lý Tâm Nhu đến mấy, anh ta cũng không thể vì cô ta mà đi tù, phí hoài cả cuộc đời mình như vậy được.
Cùng lúc đó, Lý Văn Thư vừa băng bó xong ở bệnh viện. Vết thương tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng khá sâu, phải khâu tới bốn, năm mũi.
Từ Tú Liên đứng bên cạnh không ngừng khóc lóc. Bà là một người phụ nữ chất phác, cả đời chưa từng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đến vậy. Nhìn thấy con gái bị thương, bà chỉ ước mình có thể gánh chịu nỗi đau thay con.
Đứng cạnh đó, Lý Văn Phương cũng nghẹn ngào, lòng đầy hối hận vì lúc đó không thể giúp được gì. Giá như cô ấy phản ứng nhanh hơn một chút, có lẽ chị gái đã không phải chịu đựng vết thương này.
"Chị ơi, em xin lỗi. Tất cả là lỗi của em, em thật sự quá vô dụng."
Lý Văn Thư lúc này cũng đã quên bẵng đi cơn đau, cô chỉ muốn nhanh chóng đến đồn cảnh sát để nắm rõ tình hình vụ án đã được xử lý đến đâu.
Với thái độ của Lý Tâm Nhu, cô chắc chắn chuyện này có liên quan đến ả ta. Mới về thành phố được vài ngày mà đã không nhịn nổi để gây sự.
Nếu không dạy cho ả ta một bài học đích đáng, e rằng ả sẽ nghĩ cô là người dễ bắt nạt. Lý Văn Thư thực sự nổi giận. Ai mà bị người ta tấn công một nhát, cũng chẳng thể vui vẻ nổi.
"Đừng lo, chị không sao thật mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Giờ chị đưa mọi người về nhà trước, lát nữa chị còn phải đến đồn cảnh sát."