"Cháu vất vả quá."
"Dạ không sao đâu chú, đây là việc cháu nên làm mà."
Đang nói chuyện thì Trương Thục Phân đi xuống, trong tay cầm theo một túi đồ to.
Giản Vi Dân nhìn một cái liền nhíu mày.
"Chẳng phải nói là không có gì nhiều sao? Sao lại mang cả một túi to như thế này?"
Lý Văn Thư vốn là một cô gái nhỏ nhắn, giờ lại phải vác lỉnh kỉnh từng ấy đồ lên xe, đến nơi chắc chắn sẽ mệt lử mất thôi.
Trương Thục Phân cũng hơi ngại ngùng, ban đầu định mang ít thôi, nhưng rồi lại nghĩ cái gì con trai cũng có thể dùng đến, vô thức mà lại mang nhiều như vậy.
"Ông nói phải, tôi sẽ bớt lại một ít."
Lý Văn Thư bật cười, vội vàng đứng dậy.
"Dì, không cần đâu ạ, cũng không có nhiều đâu, cháu mang được mà. Tay cháu khỏe lắm, không sao đâu ạ."
Lý Văn Thư vừa nói vừa bước tới, liền xách đồ lên một cách dễ dàng, còn cố ý lắc lắc mấy cái trước mặt hai người.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Trương Thục Phân không nhịn được bật cười. Cô gái này nhìn bề ngoài có vẻ mảnh mai, yếu ớt, nhưng đôi khi lại có những hành động khiến người khác phải bật cười vì sự đáng yêu, ngây thơ của cô.
"Thật sự làm được không? Nếu không thì tôi tốn chút tiền gửi qua bưu điện cũng được."
"Dạ thật sự không cần đâu ạ, cháu mang được mà, dì cứ yên tâm nhé."
Lý Văn Thư đã nói vậy, Trương Thục Phân và Giản Vi Dân cũng không nói thêm gì nữa. Nói thêm vài câu đơn giản, Lý Văn Thư liền cầm đồ rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng Lý Văn Thư rời khỏi, Giản Vi Dân không khỏi liếc nhìn bà xã mình.
"Bà xem đấy, nhỏ nhen vừa phải thôi. Con gái nhà người ta tới đây đâu phải để nhờ vả bà làm gì. Con bé có ý tốt mà, đừng lúc nào cũng lấy suy nghĩ nhỏ nhen của mình mà áp đặt lên người khác. Bà lớn tuổi rồi, cư xử thế không thấy ngại sao?"
Trương Thục Phân hiếm khi lại không phản bác lời chồng. Sau vài lần tiếp xúc, bà thật sự không tìm được khuyết điểm gì trên người Lý Văn Thư.
Cô lớn lên ở quê, nhưng trong cách cư xử thì không chê vào đâu được. Lần trước quần áo cho bà, cũng không hề đòi tiền. Ngày mai đến đơn vị quân đội thăm con trai, còn đặc biệt đến thông báo với họ một tiếng, đúng là đã suy nghĩ chu đáo mọi khía cạnh.
Hơn nữa, nếu con trai mình hẹn hò với một cô gái khác, thì có cô gái nào chịu đi xa tới đơn vị quân đội để thăm con trai mình không? Mỗi người đều có cuộc sống riêng, chẳng cô gái nào lại chủ động đến mức như vậy, sợ người khác biết lại chê cười.
Nhưng Lý Văn Thư thì khác, muốn làm gì thì làm, cũng chẳng che giấu việc mình thích con trai của họ. Có thể thấy tình cảm giữa hai người là thật lòng.
"Được rồi, đi ngủ thôi, ông lắm điều quá đấy."
Trương Thục Phân lườm chồng một cái rồi xoay người lên lầu.
Giản Vi Dân thở dài, ngồi phịch xuống ghế sofa, tiếp tục chúi đầu vào tờ báo.
Tối nay, Giản Vân Đình cũng trằn trọc không ngủ được. Biết tin Lý Văn Thư sẽ đến vào ngày mai, anh càng nghĩ lại càng bồn chồn, lòng dạ nôn nao, chẳng tài nào chợp mắt nổi.
Dù hai người mới xa nhau chưa lâu, nhưng anh không thể phủ nhận mình nhớ cô da diết. Nghĩ đến ngày mai được gặp lại, nỗi nhớ nhung trong lòng anh dường như cũng vơi bớt đi phần nào.
Cứ thế, anh trằn trọc mãi đến tận nửa đêm mới có thể thiếp đi.
Lý Văn Thư thì lại đi ngủ từ rất sớm, cô sợ nếu thức khuya sẽ không đủ sức khỏe để chịu đựng chuyến xe dài vào ngày hôm sau.
Sáng hôm sau, Lý Minh Hạ đích thân đưa cô ra ga tàu, đứng nhìn cô lên chuyến tàu đang dần lăn bánh rồi mới yên tâm rời đi.
Không khí trên chuyến tàu xanh quả thực chẳng dễ chịu chút nào. Nào là mùi hôi chân nồng nặc, tiếng trẻ con khóc quấy ầm ĩ, xen lẫn mùi bánh cuốn hành của ai đó... Tất cả những thứ mùi khó chịu ấy hòa quyện vào nhau, khiến hành khách chỉ muốn chóng mặt, buồn nôn.
Trước khi lên đường, Lý Văn Thư đã cẩn thận chuẩn bị một chiếc khăn choàng lớn và đeo khẩu trang. Chủ yếu là vì nhan sắc của cô quá nổi bật, dễ gây chú ý, cô sợ lại gặp phải những rắc rối không đáng có như lần trước.