Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 308

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bộ trang phục che chắn kín đáo này không chỉ giúp cô tránh được những mùi khó chịu trên tàu, mà còn hạn chế ánh mắt tò mò của mọi người đổ dồn vào nhan sắc của mình.

Dù nghe có vẻ hơi tự phụ, nhưng đó lại là sự thật. Người xưa vẫn có câu "hồng nhan họa thủy", đôi khi quá xinh đẹp cũng chẳng phải là điều hay ho gì.

Chuyến đi suôn sẻ không xảy ra bất trắc nào, khi đến nơi đã là buổi chiều tà.

Ngồi trên tàu cả ngày trời khiến Lý Văn Thư mỏi nhừ sống lưng và ê ẩm khắp người. Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến việc sắp được gặp Giản Vân Đình, cô lại hân hoan lạ thường, dường như mọi mệt mỏi trên cơ thể cũng lập tức tan biến sạch.

Đúng lúc này, Giản Vân Đình vừa hoàn tất buổi huấn luyện, đang ngồi tán gẫu cùng Mạnh Lôi và vài đồng đội khác.

Ban đầu Lý Văn Thư đã dặn anh rằng khi nào đến nơi cô sẽ tự gọi xe đến, không cần anh phải ra đón, để tránh làm phiền đến công việc chung của đơn vị và gây ra những lời bàn tán không hay.

Thế nhưng bây giờ đã là buổi chiều muộn, Giản Vân Đình vẫn không khỏi lo lắng cho Lý Văn Thư. Anh sợ cô một thân một mình nơi đất lạ, nhỡ đâu lại gặp phải rắc rối gì thì sao.

Chủ yếu là vì gương mặt cô quá đỗi nổi bật, mà nơi đây lại là một vùng hẻo lánh, còn nghèo khó. Lỡ đâu cô ấy gặp phải kẻ xấu thì phải làm thế nào?

Càng nghĩ, anh lại càng cảm thấy bất an.

“Không được rồi, chi bằng tôi cứ chạy ra thị trấn đón một chuyến. Trong lòng tôi cứ bồn chồn khó chịu thế nào ấy.”

Giản Vân Đình đứng ngồi không yên, cuối cùng không nhịn được mà nói với Mạnh Lôi đang ngồi cạnh.

“Anh cứ đi đi, xe vẫn còn đó mà. Chị dâu luôn quan tâm anh đến vậy, chuyện này cũng đâu có vi phạm quy định gì đâu, ra đón một chút thì có sao chứ. Hay là để tôi đi cùng anh nhé?”

Giản Vân Đình lập tức đứng phắt dậy: “Cậu không cần đi theo đâu, cứ ở lại trông chừng đám nhóc này. Tôi tự đi là được.”

Vừa ra đến cổng, anh tình cờ chạm mặt chính ủy, bên cạnh còn có một cô gái trẻ đang mặc váy.

Cô gái vừa nhìn thấy anh đã không khỏi khẽ cúi đầu xuống, tỏ vẻ ngượng ngùng.

Chính ủy nhìn thấy Giản Vân Đình liền cất tiếng hỏi: “Cậu định đi đâu đấy? À mà phải rồi, cháu gái tôi muốn mượn cậu vài cuốn sách, trong phòng cậu chẳng phải có rất nhiều sao? Cậu dẫn con bé vào lấy một chút đi.”

Giản Vân Đình liếc nhìn cô gái kia, không khỏi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

Nói ra thì cũng thật trùng hợp. Lần trước cô gái này đến đơn vị, khi đi chơi lại bị mấy gã lưu manh ở làng bên trêu ghẹo, quấy rối. Anh đúng lúc đi ngang qua, liền ra tay giúp đỡ.

Kết quả là từ đó trở đi, cô gái này cứ hết mang cơm đến cho anh, lại đòi giúp anh giặt giũ. Dù anh đã nhiều lần từ chối thẳng thừng, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được dụng ý của cô ta.

“Thật xin lỗi, nhưng đúng lúc tôi đang có việc gấp cần đi ngay, để khi khác vậy nhé.”

Chính ủy Vương nhíu mày: “Cậu có chuyện gì mà gấp gáp đến vậy?”

“Bạn gái tôi đến thăm, chắc là cô ấy sắp đến nơi rồi, tôi phải đi đón cô ấy.”

Chính ủy Vương sửng sốt: “Cậu thật sự có bạn gái à? Trước đây cậu cũng từng nói như vậy rồi, chẳng phải là lừa người ta sao? Giờ còn dám lừa cả tôi nữa à?”

Trước đây, để tránh những rắc rối không đáng có, hễ có cô gái nào bày tỏ ý muốn làm quen, Giản Vân Đình liền lấy cớ mình đã có bạn gái. Sau đó mọi người cũng đều biết anh chỉ nói dối, chứ thực ra làm gì có cô bạn gái nào cả.

Nhưng lần này anh lại nói sẽ đi đón người, vậy thì tám phần là không phải nói dối nữa rồi. Giả dối đến mấy cũng không thể bịa ra chuyện này được.

“Thưa Chính ủy, lần này đúng là bạn gái thật của tôi. Chúng tôi đã hẹn hò được một thời gian rồi, lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy đến, lúc đó chú sẽ rõ.”

Cô gái đứng bên cạnh, Vương Mạn Ni, nghe Giản Vân Đình nói vậy, không khỏi ngẩng phắt đầu lên, gương mặt tức thì tái nhợt không còn chút máu.

“Thôi được rồi, vậy cậu cứ đi đi.”

Giản Vân Đình gật đầu chào, thậm chí còn chẳng liếc nhìn Vương Mạn Ni lấy một cái, lập tức quay người sải bước rời đi.

Nhìn theo bóng dáng anh khuất dần, Chính ủy Vương thở dài thườn thượt, không khỏi kéo cháu gái mình sang một bên khẽ nói.

“Cháu thấy rõ rồi đấy chứ? Người ta đã có bạn gái rồi, cháu đừng có mà ôm ấp ảo mộng nữa.”

Vương Mạn Ni cắn chặt môi, ánh mắt vẫn dõi theo bóng anh, hoàn toàn không để tâm đến lời khuyên can của chú mình.

Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 308