“Bạn gái của Đoàn trưởng Giản tên là gì vậy chú, chú có biết không?”
Chính ủy Vương nhíu mày: “ Tôi không biết, chưa từng nghe cậu ta nhắc đến bao giờ.”
Nói rồi, ông quay sang nhìn Mạnh Lôi đang đứng cạnh: “Tiểu Mạnh, cậu có biết không?”
Mạnh Lôi gật đầu lia lịa: “Biết chứ ạ, không những biết mà tôi còn gặp rồi là đằng khác. Cô ấy họ Lý, tên Lý Văn Thư, xinh đẹp tuyệt trần luôn đó chú!”
Nghe câu trả lời đầy vẻ hào hứng của Mạnh Lôi, sắc mặt Vương Mạn Ni càng trở nên khó coi, cô quay người rời đi với vẻ nặng trĩu tâm sự, lòng đầy ưu phiền.
Lúc này, Giản Vân Đình đã lái xe rời đi. Suốt dọc đường, anh không khỏi ngân nga huýt sáo một cách vui vẻ.
Lý Văn Thư lúc này đã bước ra khỏi nhà ga, đang chuẩn bị gọi một chuyến xe để đến đơn vị.
Cô tìm một người đàn ông trung niên để hỏi đường, và được biết giá cước taxi đến đó là ba đồng.
Giá này có vẻ hơi đắt, nhưng Lý Văn Thư đang rất vui vẻ nên cũng chẳng bận tâm. Cô nhờ người đàn ông giúp mình đặt hành lý lên phía sau xe, rồi nhanh chóng xuất phát.
Cứ như vậy, hai người đã vô tình lướt qua nhau. Khi Lý Văn Thư vừa đặt chân đến doanh trại, Giản Vân Đình lại vừa đúng lúc đến nhà ga.
Anh vội vàng hỏi thăm giờ tàu chạy, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Lý Văn Thư đâu. Trong lòng Giản Vân Đình không khỏi dâng lên một nỗi bực bội khó tả. Anh tự trách mình thật ngốc nghếch, nếu đã muốn đón thì đáng lẽ nên đến sớm hơn, giờ này mới đến thì còn làm được gì nữa chứ? Đúng là vì quá mức phấn khích mà đầu óc anh trở nên rối bời, chẳng suy nghĩ được gì.
Sau khi tìm quanh một vòng bên ngoài mà không thấy bóng dáng Lý Văn Thư, anh Giản định lái xe quay về đơn vị.
Đúng lúc này, anh gặp một cô bé bán hoa, cô bé nhút nhát kéo nhẹ tay áo anh.
"Chú ơi, mua một bó hoa đi ạ, không đắt đâu, chỉ năm xu thôi."
Thường ngày, Giản Vân Đình sẽ chẳng bao giờ để mắt tới mấy thứ này, nhưng nghĩ đến việc lát nữa sẽ gặp Lý Văn Thư, anh không ngần ngại bỏ tiền ra mua một bó.
Đến khi cầm bó hoa lên xe, trong lòng anh bỗng thấy hơi ngượng ngùng. Nhưng nghĩ đến việc Lý Văn Thư chắc chắn sẽ vui khi nhận được bó hoa này, anh lại cảm thấy điều đó rất đáng giá, cùng lắm thì mấy thằng nhóc trong đội có trêu chọc vài câu cũng chẳng đáng bận tâm.
Lúc này, Lý Văn Thư đang đứng trước cổng doanh trại, quan sát xung quanh. Giản Vân Đình đóng quân ở một nơi hẻo lánh thế này. Chắc hẳn ngày thường anh cũng chịu không ít vất vả, bởi nơi đây chẳng phải thành phố phồn hoa, việc ăn uống, sinh hoạt chắc chắn không dễ dàng gì.
Cô tiến đến phòng bảo vệ, nói với anh lính trực về lý do đến đây, chờ anh ta đi báo cáo. Doanh trại quân đội là khu vực cấm, không thể tùy tiện vào. Anh lính nghe xong liền đi thông báo, chẳng mấy chốc đã quay lại.
"Thưa đồng chí, xin lỗi ạ, Đoàn trưởng Giản của chúng tôi vừa lái xe ra ngoài rồi. Có lẽ anh ấy đi đón cô đấy. Cô đợi một chút nhé, Phó đoàn Mạnh sẽ đến ngay thôi."
Lý Văn Thư gật đầu, biết anh lính đang nói đến Mạnh Lôi. Dù cô nói mình là người yêu của Giản Vân Đình, nhưng người ta không biết thật giả. Nếu Mạnh Lôi đến đón, có thể trực tiếp đưa cô vào trong dễ dàng hơn.
Chẳng mấy chốc, Mạnh Lôi liền vội vàng chạy đến. Nhìn thấy Lý Văn Thư che kín gương mặt, anh ta còn ngẩn ra một lúc, suýt chút nữa không nhận ra.
"Chị dâu, chị đến rồi sao? Không gặp được anh Vân Đình à? Anh ấy vừa lái xe đi đón chị rồi đấy."
Nghe vậy, Lý Văn Thư không khỏi giật mình. Chuyện này cô thật sự không để ý.
"Chẳng phải tôi đã bảo anh ấy không cần đón rồi sao, sao còn đi đón?"
Mạnh Lôi gãi đầu, cười thật thà: "Không yên tâm về chị thôi ạ. Không sao đâu, chị đi theo tôi vào trong, chắc không lâu nữa anh ấy sẽ về."
Lý Văn Thư gật đầu, sau đó xách theo lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ vào khu doanh trại.
"Chị dâu, để tôi đưa chị đến văn phòng của anh Vân Đình trước, sau đó sắp xếp chỗ ở cho chị. Anh ấy đã thu xếp sẵn rồi."
Lý Văn Thư gật đầu: "Thật là làm phiền cậu quá."