Hai người yêu thương quấn quýt không rời, căn phòng ngập tràn bầu không khí thân mật.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người ở ngoài đẩy cửa. Vì Giản Vân Đình đã khóa cửa, nên cánh cửa không mở được.
Sau đó nghe thấy có tiếng gõ cửa.
"Đoàn trưởng Giản có ở trong không ạ?"
Giọng nữ trong trẻo từ bên ngoài vọng vào, không phải ai khác, chính là Vương Mạn Ni.
Giản Vân Đình nhíu mày, nụ cười trên mặt anh lập tức biến mất, cũng không định đứng dậy, trực tiếp nói: "Đồng chí Vương, cô tìm tôi có việc gì sao?"
Giờ này rồi, thật chẳng biết ý tứ gì, lại còn cố tình đến làm phiền, đúng là khiến người ta bực mình.
"Đoàn trưởng Giản, tôi ở nhà chú có nấu cơm, chú bảo tôi đến gọi anh qua ăn cùng."
Vương Mạn Ni vừa nói, vừa áp tai lên cánh cửa, cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Trai gái ở chung một phòng như thế này thì ra thể thống gì? Nếu để người khác biết, đồn ra ngoài thì chắc chắn chẳng hay ho chút nào.
Nhất là cô ta chẳng tin tưởng gì ở Lý Văn Thư. Cô ta hoàn toàn không phải là người tốt!
Nếu đoàn trưởng Giản mà cứ dính vào cô ta thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn. Trong lòng Vương Mạn Ni lúc này lo lắng vô cùng.
Chính ủy Vương là người anh phải nể mặt, nhưng rõ ràng chuyện này không phải do ông sắp đặt.
Chính ủy Vương là người khôn ngoan như vậy, biết rõ bạn gái của Giản Vân Đình đã đến rồi, làm sao lại chỉ mời mỗi mình anh ấy đi ăn cơm? Chẳng phải là cố tình đẩy anh ấy vào thế khó sao? Vậy nên tám chín phần đây là ý của Vương Mạn Ni.
"Thật ngại quá, bạn gái tôi vẫn chưa dùng bữa, tôi phải đi ăn tối cùng cô ấy."
Ý của Giản Vân Đình rất rõ ràng: nếu không mời Lý Văn Thư thì anh cũng sẽ không đi. Anh thà ăn cơm với Lý Văn Thư ở nhà ăn còn hơn.
Vương Mạn Ni tức đến phát điên, cô ta chỉ muốn Giản Vân Đình mở cửa ngay lập tức. Nếu hai người bên trong thực sự làm gì đó, e là sẽ không còn đường quay lại nữa.
"Đoàn trưởng Giản, hai người đi cùng nhau cũng được."
Cô ta cắn môi, đành miễn cưỡng thỏa hiệp. Cô ta vẫn tự tin vào tài nấu nướng của mình, nghĩ bụng để Lý Văn Thư nếm thử xem sao, đến lúc đó có thể làm cô ta bẽ mặt.
Giản Vân Đình nhướng mày, nhìn về phía Lý Văn Thư.
"Em muốn đi không?"
Lý Văn Thư gật đầu. Dù sao cô ta cũng đã đến tận nơi, nếu cô không đối mặt, chẳng phải giống như mình đang sợ cô ta sao?
"Đi cũng được, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm."
Giản Vân Đình gật đầu, lúc này mới đứng lên mở cửa.
"Vậy thì không khách sáo nữa, tôi và Văn Thư sẽ qua đó ngay."
Vương Mạn Ni không thèm để ý đến Giản Vân Đình, mà nhìn chằm chằm Lý Văn Thư đang ngồi trên ghế sofa.
Lúc này, tóc của Lý Văn Thư có chút rối bời, hai má ửng hồng, ngay cả cổ áo cũng hơi hé mở, trông cô cứ như vừa làm chuyện gì đó mờ ám.
Sắc mặt Vương Mạn Ni lập tức sa sầm. Trong lòng cô ta thầm mắng: Con hồ ly lẳng lơ này đúng là không biết xấu hổ, dám dụ dỗ Đoàn trưởng Giản làm chuyện đó trong văn phòng!
"Đoàn trưởng Giản, đây dù sao cũng là văn phòng. Tôi nghĩ tốt nhất không nên khóa cửa, nếu không e rằng sẽ bị người ta nói ra nói vào."
Vương Mạn Ni cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà buột miệng nói ra.
"Chuyện này thì không cần đồng chí Vương bận tâm."
Anh thích thì khóa, có liên quan gì đến cô ta đâu? Đúng là quản chuyện bao đồng!
Vương Mạn Ni bị anh đáp trả, trong lòng vừa giận vừa tức, nhưng lại chẳng làm gì được anh, chỉ có thể cố nén.
Nói xong, ba người cùng đi đến khu nhà gia đình. Trên đường đi, gặp không ít người chào hỏi Giản Vân Đình.
Mọi người nhìn thấy nhóm ba người này, không khỏi ngạc nhiên. Ai mà chẳng biết cháu gái Chính ủy Vương có ý với Giản Vân Đình, giờ lại công khai sánh bước cùng bạn gái của anh.