Đúng là lòng dạ phụ nữ khó lường.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến khu nhà gia đình. Chính ủy Vương nhìn thấy họ đến thì có chút bất ngờ. Nhưng đã đến rồi, ông vội vàng mời họ ngồi.
"Tiểu Lý lần đầu đến đơn vị phải không? Theo lý mà nói, chúng tôi nên tiếp đãi khách, ngồi xuống ăn cơm cùng nhau đi. Cháu gái tôi nấu ăn cũng khá lắm."
Lý Văn Thư vội vàng gật đầu cảm ơn. Sau khi cả nhóm ngồi vào bàn, Chính ủy Vương còn rót cho Giản Vân Đình một ít rượu.
Ông vốn thích uống rượu, nhưng vì bị vợ quản chặt nên rất ít khi được uống. Hôm nay có lý do chính đáng để uống, tất nhiên phải tranh thủ làm vài chén.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí khá hòa hợp.
"Văn Thư, cô thấy thức ăn tôi nấu thế nào? Ngon không?"
Lý Văn Thư thấy cũng bình thường, nhưng ngại không dám nói thẳng nên chỉ gật đầu.
"Tay nghề tốt, ngon lắm."
" Tôi nghĩ rằng phụ nữ nên biết nấu ăn, như vậy sau này kết hôn, chồng mới có cuộc sống hạnh phúc. Anh Giản, anh thấy đúng không?"
Giản Vân Đình gật đầu đồng tình: "Cô nói có lý."
Vương Mạn Ni không khỏi sáng mắt lên. Nhìn dáng vẻ của Lý Văn Thư, rõ ràng là không phải người biết nấu ăn.
Cô ta hôm nay chỉ muốn để Lý Văn Thư hiểu rằng, phụ nữ không thể chỉ dựa vào nhan sắc, mà còn phải biết làm những việc khác nữa.
"Văn Thư nấu ăn ngon lắm, tôi thấy còn có thể so với đầu bếp quốc yến. Lúc đó, tôi đã tự nhủ lòng, nhất định phải cưới người phụ nữ này về nhà."
Mặt Vương Mạn Ni lập tức tái xanh.
"Văn Thư biết nấu ăn sao?"
Giản Vân Đình gật đầu nghiêm túc: "Biết chứ, đương nhiên biết, và còn rất ngon nữa."
Vương Mạn Ni liền chán nản, trong lòng vẫn còn không phục, cho rằng Giản Vân Đình nói dối để giữ thể diện cho Văn Thư.
"Thật không? Trông chị Văn Thư không giống người biết nấu ăn lắm."
Nếu không phải Vương Mạn Ni là phụ nữ, Giản Vân Đình đã không nhịn mà phản bác vài câu.
"Có câu nói rồi, không thể chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong. Có cơ hội sẽ để cô thử xem."
Nói xong, Giản Vân Đình cũng không thèm để ý đến cô ta nữa, gắp một miếng thức ăn, cẩn thận bỏ vào bát Văn Thư.
"Ăn nhiều một chút, dạo này anh thấy em gầy hơn."
Nhìn thấy hai người trước mặt mình âu yếm nhau, Vương Mạn Ni còn tâm trí đâu mà ăn, chỉ cảm thấy tức giận hơn bội phần.
Chính ủy Vương ngồi bên cũng đau đầu, vừa rồi ông đã nói với cháu gái không nên mơ tưởng đến Giản Vân Đình. Người ta có bạn gái rồi, nếu cứ cố tình chen chân vào chẳng phải là "tiểu tam" sao?
Không ngờ cô ta hoàn toàn không nghe lời, nhìn dáng vẻ này là vẫn chưa hết hy vọng.
Khi đang ăn được một nửa, Giản Vân Đình đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh, vì khu nhà là dạng sân chung nên nhà vệ sinh nằm ở bên ngoài.
Thấy Giản Vân Đình ra ngoài, Vương Mạn Ni liền kiếm cớ đi theo sau.
Văn Thư dĩ nhiên hiểu rõ điều này, nhưng cô có niềm tin tuyệt đối vào Giản Vân Đình. Cho dù cô gái kia có chủ động tiếp cận đến mấy, anh cũng sẽ không để mắt đến.
Quả nhiên, Vương Mạn Ni đi theo Giản Vân Đình. Anh vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy cô ta đứng đợi sẵn. Anh không để ý, định bước đi, nào ngờ lại bị cô ta gọi lại.
"Đoàn trưởng Giản, tôi có chuyện muốn nói với anh, tiện thể đi qua bên kia một chút không?"
Vương Mạn Ni chỉ vào góc khuất.
Giản Vân Đình đương nhiên không muốn để ý đến cô ta, càng không thể đi đến nơi kín đáo như vậy. Lỡ bị người khác nhìn thấy, người ta đồn đại ra vào, anh còn sợ Văn Thư không vui.
"Không tiện, cô có gì cứ nói ở đây."
"Lý Văn Thư không phải người tốt, anh không thể tiếp tục ở bên cô ấy. Tốt nhất là chia tay càng sớm càng tốt đi. Cô ấy sẽ hại c.h.ế.t anh mất, đến lúc đó thì hối hận cũng chẳng kịp nữa!"