Đây là lần đầu tiên Giản Vân Đình khiến một cô gái phải mất mặt đến vậy. Bình thường anh không quá chú trọng lễ nghi, nhưng đối với phái nữ, anh luôn giữ thái độ chừng mực.
"Anh Giản! Anh không tin những gì tôi nói sao? Tôi nói tất cả những điều này đều là vì tốt cho anh mà, anh đừng để bị vẻ ngoài đáng thương của cô ta lừa gạt. Chỉ là đỡ một nhát d.a.o thôi chứ gì, tôi cũng có thể làm được!"
Mắt Vương Mạn Ni đỏ hoe, rõ ràng không thể chấp nhận được thái độ lạnh nhạt của Giản Vân Đình. Trong lòng cô ta đầy rẫy sự uất ức, tất cả những gì cô ta làm đều là vì anh, vậy mà anh không những không cảm kích, còn đối xử với cô ta bằng những lời lẽ khó nghe.
" Tôi không cần cô phải lo cho tôi. Giờ thì lập tức biến khỏi mắt tôi đi, nếu không, đừng trách tôi không giữ mặt mũi!"
Giản Vân Đình không còn muốn giả vờ lịch sự nữa. Anh thẳng thừng ra lệnh đuổi cô ta đi.
Vương Mạn Ni cảm thấy nhục nhã đến tột cùng, quay lưng bỏ chạy trong nước mắt.
Lý Văn Thư không vì chuyện này mà cảm thấy nhẹ nhõm chút nào. Cô biết Vương Mạn Ni thực ra không hề có ác ý, có thể có chút tư lợi cá nhân, nhưng xuất phát điểm của cô ta vẫn là thiện chí.
Nếu không ai biết về chuyện kiếp trước, thì kiếp này cô cứ thế mà sống. Nhưng với sự xuất hiện của Vương Mạn Ni, trong lòng cô bắt đầu dấy lên sự do dự. Cô suy nghĩ xem liệu có nên nói cho Giản Vân Đình biết về những chuyện ở kiếp trước hay không.
"Thôi được rồi, anh đừng tức giận nữa. Dù sao cô ấy cũng là con gái, nói những lời quá nặng nề cũng không hay."
Lý Văn Thư kéo tay áo của Giản Vân Đình, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Giản Vân Đình vẫn giữ gương mặt lạnh như tiền: "Anh đã tỏ rõ thái độ từ lâu rồi, không ngờ cô ta lại vẫn không biết điều như vậy. Thôi cũng tốt, đỡ phải rắc rối về sau."
Nói đoạn, Giản Vân Đình cầm đũa, bắt đầu đút cho Lý Văn Thư ăn.
Mặt Lý Văn Thư đỏ ửng.
"Em bị thương ở lưng mà, đâu phải ở tay đâu, em tự ăn được mà."
Giản Vân Đình nhìn vết thương trên tay Lý Văn Thư, rồi lại nghĩ đến vết thương sau lưng của cô. Làm sao mà cô còn có thể ăn uống đàng hoàng được chứ?
Lý Văn Thư xinh đẹp nhường ấy, nếu để lại sẹo thì thật đáng tiếc.
"Anh muốn đút cho em ăn, cứ ăn đi.”
Trước ánh mắt của bao người, thái độ của Giản Vân Đình vẫn rất kiên quyết. Anh rõ ràng là muốn cho mọi người thấy, để những cô gái có ý với anh sớm từ bỏ hy vọng.
Lý Văn Thư không còn cách nào, đành phải thuận theo ý anh. Nhưng trong lòng cô cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.
Quả nhiên, khi chứng kiến cảnh này, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên. Giản Vân Đình là một người như thế nào cơ chứ? Đối diện với phái nữ, anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Còn với các đồng nghiệp nam, anh nghiêm khắc như cơn gió lạnh quét qua lá khô, vô tình không hề thương tiếc.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ tính cách anh là vậy. Không ngờ anh lại có thể ân cần đút cho một cô gái ăn như thế, quả thật rất chu đáo.
Mấy cô gái thầm thương trộm nhớ Giản Vân Đình, khi thấy cảnh đó, đều ngẩn ngơ cả người. Trong lòng họ, Giản Vân Đình là một người đàn ông khó lòng tiếp cận. Không ngờ anh không phải là không dịu dàng, mà chỉ là sự dịu dàng đó không dành cho họ.
Sau bữa ăn, Giản Vân Đình cùng Lý Văn Thư quay lại văn phòng của anh. Trong đó cũng có một chiếc giường nhỏ để nghỉ ngơi.
Ban đầu anh định để cô sang phòng Tiểu đoàn trưởng Chu nghỉ, nhưng như vậy anh sẽ không thể ở bên cạnh cô được. Cả ngày hôm nay, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô mà thôi.
Lý Văn Thư bị thương ở lưng, chỉ có thể nằm sấp hoặc nằm nghiêng, điều này thực sự gây khó khăn cho cô.
Giản Vân Đình nhìn dáng vẻ ấy của cô, lòng anh không khỏi quặn thắt thêm.
"Tất cả là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ em thật tốt."