Giản Vân Đình siết chặt tay, hận không thể tự vả vào mặt mình vài cái.
Lý Văn Thư đưa tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của anh.
"Em chỉ hỏi anh một câu thôi, nếu em gặp nguy hiểm, anh có cứu em không?"
Lý Văn Thư nhìn Giản Vân Đình bằng ánh mắt nghiêm túc.
"Tất nhiên là có chứ, em là người yêu của anh, không cứu em thì anh cứu ai đây?"
Giản Vân Đình đáp lời gần như không chút do dự.
Lý Văn Thư bật cười nhẹ: "Em cũng vậy thôi mà, anh là người yêu của em, anh gặp nguy hiểm mà em không cứu, thì em cứu ai chứ? Vậy nên đừng tự trách mình nữa. Nếu đổi lại là anh, em tin anh cũng sẽ làm thế, đúng không?"
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Giản Vân Đình vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác áy náy này.
Lý Văn Thư nằm sấp trên giường, Giản Vân Đình ngồi bên cạnh, ân cần chăm sóc cô.
Lý Văn Thư thấy anh trông buồn bã, liền nhẹ nhàng hôn lên môi anh: "Thôi nào, vui vẻ lên đi. Khó khăn lắm mới gặp được anh mà anh lại cứ giữ vẻ mặt ủ ê thế này, lần sau em sẽ không đến thăm anh nữa đâu."
Giản Vân Đình cũng hôn nhẹ lên môi cô: "Ngoan, nghe lời nào, em ngủ đi, anh sẽ ở bên cạnh trông nom em."
Lý Văn Thư quả thật cũng hơi mệt, nói xong không lâu thì cô đã chìm vào giấc ngủ.
Giản Vân Đình ngồi yên bên cạnh, lặng lẽ ngắm nhìn cô, lòng đầy suy tư.
Khi Lý Văn Thư tỉnh dậy, cô phát hiện Giản Vân Đình vẫn đang ngồi cạnh giường.
"Anh thực sự đã thức canh em cả buổi chiều à? Em không sao đâu, anh mau đi xử lý chuyện lúc sáng đi."
Lý Văn Thư nghĩ rằng năm người kia chắc chắn phải được điều tra kỹ lưỡng, Giản Vân Đình cứ ở bên cô mãi cũng không ổn.
"Không sao, họ sẽ tự xử lý được thôi."
Lý Văn Thư ngồi dậy, cảm thấy cơ thể hơi ê ẩm, dù sao nằm sấp ngủ lâu cũng không quen chút nào.
"Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, cứ ở mãi trong này cũng không tốt cho sức khỏe."
Giản Vân Đình gật đầu, đỡ cô xuống giường, hai người cùng nhau đi xuống.
Vừa xuống đến nơi đã gặp Mạnh Lôi, anh ta nhìn Lý Văn Thư một lúc.
"Chị dâu, chị thấy trong người thế nào rồi?"
"Không sao, chỉ là hơi đau một chút thôi, vài ngày nữa là sẽ ổn cả."
Mạnh Lôi gật đầu: "Vậy thì tốt quá rồi, hai ngày này chị nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho khỏe."
Nói xong, anh ta nhìn sang Giản Vân Đình.
"Đoàn trưởng Giản, anh có thời gian không? Vụ việc sáng nay, cần anh qua đó một chuyến để giải quyết."
Giản Vân Đình nhìn Lý Văn Thư, cô liền nói ngay: "Anh mau đi đi, em tự đi dạo một lát, lát nữa sẽ về văn phòng đợi anh."
Giản Vân Đình có chút lo lắng, nhưng Lý Văn Thư đã nói vậy, anh chỉ dặn dò tỉ mỉ vài câu rồi cùng Mạnh Lôi rời đi.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, anh định quay về văn phòng, nhưng vừa ra khỏi khu vực đó đã thấy Vương Mạn Ni đứng đợi.
Trong lòng Giản Vân Đình, một cơn bực dọc không tên lại trỗi dậy. Anh thực sự không tài nào hiểu nổi, tại sao Vương Mạn Ni lại si mê cố chấp đến thế, hôm nay anh đã nói rõ ràng như vậy mà cô ta vẫn còn chạy đến đây làm phiền.
Biết vậy lúc trước anh thà không ra tay cứu cô ta thì hơn.
Vương Mạn Ni thấy Giản Vân Đình hoàn toàn ngó lơ mình, xem mình như không khí, tim cô ta lại càng quặn thắt hơn. Thế nhưng, cô ta vẫn cố nén tủi hờn, lấy hết dũng khí đuổi theo anh.
"Đoàn trưởng Giản, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh, chuyện này thật sự rất trọng đại. Sau khi nói xong, tôi hứa sẽ không làm phiền anh nữa. Anh có thể dành cho tôi vài phút nói chuyện riêng không?"
Giản Vân Đình cảm thấy cô ta quả thực đã hóa điên rồi.
"Có gì thì nói thẳng luôn một lần đi. Giờ tôi có người yêu rồi, cô cũng thấy đấy, làm như vậy không chỉ khiến cô mất mặt, mà còn khiến chính ủy Vương cũng bị ảnh hưởng danh tiếng."
Thấy Giản Vân Đình có vẻ nhượng bộ, Vương Mạn Ni cũng không dám đi đến chỗ quá kín đáo, vì cô ta hiểu rõ tính cách của anh.