Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 389

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giờ đây, đột ngột mất đi đôi nhũ hoa, ai mà chấp nhận được chứ? Từ sau khi phẫu thuật, Lâm Tuyết chưa từng dám nhìn vào vết thương của mình, mỗi lần nhìn thấy đều không thể kiềm được nước mắt. Nhưng cô ấy tự an ủi bản thân, dù sao đi nữa, giữ được mạng sống đã là quý giá lắm rồi, chẳng còn gì có thể quan trọng hơn mạng sống nữa rồi.

Gần đây, chuyện Trương Na Na đến nhà họ Quách, cô ấy cũng nghe nói. Nghĩ đến khả năng Quách Đào có thể gặp mặt một người khác, rồi cuối cùng tiến đến hôn nhân, lòng cô ấy cứ thế đau nhói từng cơn. Nhưng biết làm sao được? Cô ấy không thể để một người tốt như Quách Đào phải chịu tổn thương vì mình mãi.

Ai ngờ Quách Đào lại biết chuyện. Hôm đó anh ta tới, mặt đầy giận dữ, hỏi cô ấy tại sao chuyện lớn như vậy mà không nói cho anh biết? Anh ta trách móc một hồi, rồi khóc.

Có thể thấy rằng, chuyện này đã giáng một đòn nặng nề lên anh ta.

Thực ra, cũng có thể hiểu được. Tình cảm của anh ta dành cho Lâm Tuyết rất sâu đậm. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Tuyết không nghĩ đến việc nói cho anh ta biết, mà lại chọn cách âm thầm chia tay, giấu kín tất cả mọi chuyện.

Đó có phải là tốt cho anh ta không? Tất nhiên là không. Quách Đào yêu Lâm Tuyết không phải là sự yêu thương bề ngoài, sẽ không vì bệnh tật và mất đi đôi nhũ hoa mà từ bỏ tình cảm này. Quách Đào ngỏ ý tái hợp, nhưng bị Lâm Tuyết từ chối.

Nghe được câu chuyện đó, Lý Văn Thư không kìm được nhíu mày. Thực ra, cô có thể hiểu được cả hai bên. Đứng ở góc độ của Quách Đào, một người đàn ông đích thực và yêu sâu đậm thì làm sao có thể chịu thua trước vài khó khăn cỏn con này? Còn đứng ở góc độ của Lâm Tuyết, một người phụ nữ không còn lành lặn như xưa, không muốn liên lụy người đàn ông cô yêu thương vào tình cảnh khó xử này, điều đó cũng là lẽ thường tình.

Nhưng Lý Văn Thư là người đã từng trải qua cái c.h.ế.t một lần, cô nghĩ cuộc đời ngắn ngủi, chẳng cần quá câu nệ những quy tắc, miễn sao được sống vui vẻ là đủ. Gặp Lâm Tuyết, cô bắt đầu bằng vài câu chuyện đơn giản về cuộc sống quân ngũ, rồi dần đi vào trọng tâm vấn đề.

“Em nghĩ chị có thể chấp nhận. Đừng nghĩ đàn ông nông cạn đến thế, tình yêu Quách Đào dành cho chị là chân thành và nguyên vẹn, sẽ không vì khiếm khuyết nhỏ nhoi này mà giảm sút đâu.”

Lý Văn Thư nghĩ nếu Lâm Tuyết cứ thế mà bỏ lỡ nhau, e rằng sau này sẽ hối hận cả đời. Khó khăn lắm mới tìm thấy nhau, cứ như vậy mà chia xa, chẳng phải rất đáng tiếc sao? Nhưng Lâm Tuyết rõ ràng suy nghĩ phức tạp hơn thế.

“Văn Thư, tôi không thể ích kỷ như vậy. Giờ tôi thế này thì còn giống gì một người phụ nữ nữa? Quách Đào giỏi giang đến thế, anh ấy có thể tìm được người tốt hơn nhiều.” Nói đến đây, cô không khỏi cười khổ. “Nói thẳng ra thì, sau này sinh con, tôi cũng không thể tròn vai làm mẹ đúng nghĩa. Dù anh ấy không chê tôi, nhưng gia đình anh ấy liệu có chịu chấp nhận tôi không?”

Trước đây, Lâm Tuyết luôn tự tin và mạnh mẽ, giờ đây trong lời nói chỉ còn sự mặc cảm sâu sắc. Lý Văn Thư hiểu sự nhạy cảm của cô, để lấy lại tự tin trong thời gian ngắn không hề dễ dàng, cần thời gian từ từ.

“Em chỉ hỏi chị một câu, nếu bây giờ Quách Đào bất ngờ gặp tai nạn, dù có tàn phế đi chăng nữa, chị có bỏ anh ấy không?”

Lâm Tuyết gần như không chút chần chừ đáp: "Tất nhiên là không.” Vừa dứt lời, cô sững sờ như nhận ra điều gì.

Lý Văn Thư bật cười: "Nếu đã như vậy, Quách Đào cũng thế thôi. Chị cho rằng một cuộc phẫu thuật lại khiến mình khiếm khuyết nặng nề đến vậy ư? Nhưng điều đó có đáng là gì đâu chứ. Sau này nếu có con, có thể mua sữa, điều kiện của gia đình hai người không phải không đủ khả năng, cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày. Là chị đang tự đẩy mình vào ngõ cụt đấy thôi.”

Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 389