Lâm Tuyết trầm ngâm suy nghĩ, quả thật mọi chuyện là vậy. Nếu Quách Đào gặp chuyện, cô ấy cũng sẽ không bỏ anh. Nhưng nói là một chuyện, đến khi rơi vào hoàn cảnh của mình lại chẳng dễ dàng vượt qua.
“Thôi, em cũng không mong chị có thể thông suốt ngay lập tức, dù sao thì chị cứ suy nghĩ kỹ lại. Em và Giản Vân Đình đã quyết định đi đăng ký kết hôn, anh ấy đã nộp đơn đăng ký kết hôn rồi. Có khi qua một thời gian nữa bọn em sẽ tổ chức một bữa tiệc thân mật nhỏ. Chị đừng để Quách Đào thua kém đâu nhé, anh ấy đã ấp ủ ý định vượt mặt Vân Đình trong chuyện này từ lâu rồi đấy.”
Hai người ngồi trò chuyện hồi lâu, sau đó Lý Văn Thư mới cáo từ và rời đi. Chỉ trò chuyện một lát, tâm trạng Lâm Tuyết rõ ràng đã khá hơn nhiều, bố mẹ cô cũng mừng rỡ, thầm khen con gái nhà họ Lý quả thật rất tốt bụng, hiệu quả hơn hẳn những lời khuyên nhủ dài dòng của họ.
Trên đường về, Lý Văn Thư bất ngờ gặp Quách Đào. Quách Đào bất ngờ thấy cô về sớm đến thế, nét mặt thoáng chút ngạc nhiên.
“Sao đi làm nhiệm vụ một ngày đã về rồi?”
Lý Văn Thư cười khổ: "Giản Vân Đình có nhiệm vụ khẩn cấp, em đành phải về trước.”
Quách Đào nhìn về hướng cô vừa bước ra, chần chừ hỏi: "Vừa gặp Lâm Tuyết đúng không?”
Lý Văn Thư gật đầu: "Anh có tiện không? Em muốn ghé nhà anh nói chuyện một chút.”
Quách Đào vốn định đi thẳng tìm Lâm Tuyết, nghe cô nói thế, anh lập tức gật đầu. “Tiện, đi thôi.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện đến nhà Quách Đào, Quách Đào có chút sốt ruột, vội vàng thăm dò tin tức từ Lý Văn Thư. Lý Văn Thư cũng không giấu giếm, kể lại chi tiết cuộc trò chuyện với Lâm Tuyết.
“Nếu em có thể thuyết phục được Lâm Tuyết thì tốt quá. Anh thật không hiểu cô ấy nghĩ gì, gặp chuyện như vậy anh còn xót xa không hết, làm sao có thể chê bai cô ấy được chứ?”
“Anh phải giải quyết triệt để vấn đề cốt lõi. Giờ cô ấy không chỉ lo cho anh, mà còn lo ngại thái độ của bố mẹ anh nữa. Anh đồng ý là một chuyện, nhưng bố mẹ anh thì sao?”
Chỉ một câu hỏi của Lý Văn Thư, Quách Đào đã sững sờ. Gần đây, vì lo nghĩ mà miệng anh nổi đầy mụn, ngày ngày chỉ nghĩ làm sao thuyết phục Lâm Tuyết, nhưng lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
“Chuyện của hai người bọn anh, bố mẹ anh tất nhiên sẽ không can thiệp.”
Lý Văn Thư thở dài, thường ngày Quách Đào thông minh đến thế, đúng là đàn ông ai cũng có điểm chung. “Sao lại không can thiệp? Anh là con trai họ, cưới vợ đâu phải chuyện đùa. Giờ Lâm Tuyết là như thế, em nghĩ anh nên bàn bạc với bố mẹ trước, có được sự đồng thuận của họ, khi đó Lâm Tuyết mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.”
Quách Đào bừng tỉnh, trong lòng thầm cảm ơn Lý Văn Thư. “Em nói đúng. Anh lại bỏ quên chuyện này, quả thật là lỗi của anh. Đợi bố mẹ tan ca về, anh sẽ hỏi.”
Lý Văn Thư cũng chỉ nói đến vậy, thấy Quách Đào đã thông suốt, cô liền không nán lại lâu, đứng dậy cáo từ rồi về nhà ngay.
Đợi đến chiều, khi bố mẹ Quách Đào tan ca trở về, anh liền hỏi ý kiến của họ. “Mẹ, mẹ nghĩ sao? Dù Lâm Tuyết thế nào đi nữa, con cũng không chê trách cô ấy. Nếu hai chúng con vẫn muốn kết hôn, mẹ có ý kiến gì không?”
Mẹ Quách nhìn anh một cái, đáp: “Sao mẹ phải phản đối? Đời sống là của hai đứa con, chỉ cần con cảm thấy phù hợp thì được thôi. Nhưng con phải nghĩ kỹ trước, sau này có con, việc chăm sóc con cũng sẽ vất vả hơn, khi đó, con với tư cách là người chồng, sẽ phải bỏ ra nhiều tâm sức hơn nữa.”
Mẹ Quách nói rành mạch, rõ ràng. Quách Đào thở phào nhẹ nhõm, anh biết mẹ mình vốn là người tốt bụng, nhưng không ngờ bà lại thấu tình đạt lý đến vậy. “Đó là lẽ đương nhiên thôi, làm chồng thì phải biết thương vợ. Mẹ, con cảm ơn mẹ.”