“Là bác sĩ ở bệnh viện quân đội. Cậu chưa ăn sáng phải không? Vậy chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Giản Vân Đình không muốn nói chuyện trước mặt người không liên quan, anh chỉ giới thiệu sơ qua về Tiêu Nhã rồi nhanh chóng chuyển chủ đề sang hỏi Quách Đào.
“Chưa...”
Quách Đào vẫn mải nhìn Tiêu Nhã, vô thức đáp lời.
“Vậy thì đi thôi.”
Giản Vân Đình nhìn bát cháo Tiêu Nhã đang bưng, hoàn toàn không có ý định nhận lấy. Anh quay người, sải bước ra cửa.
“Này, đừng đi nhanh thế chứ!”
Quách Đào phản ứng chậm hơn một nhịp, vội vàng đuổi theo, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ Giản Vân Đình cố tình đi nhanh để khoe đôi chân dài miên man của mình sao?
Tiêu Nhã bị bỏ lại phía sau, có chút bối rối đứng yên tại chỗ, trong lòng lại càng cảm thấy tủi thân hơn.
Tại sao Giản Vân Đình lại lạnh nhạt với mình đến thế? Chẳng phải bọn họ nên là bạn tốt của nhau sao?
Cô ta ngồi xuống, tự múc bát cháo nguội lạnh mình vừa nấu, lòng trĩu nặng nỗi buồn.
Trương Thục Phân và Giản Vi Dân đang nghỉ phép, không cần đi làm nên cũng không dậy sớm. Trên bàn ăn, chỉ có một mình Tiêu Nhã.
Hai người bước vào nhà hàng quốc doanh, sau khi gọi hai phần ăn sáng, Giản Vân Đình đột nhiên hỏi: “Đào Tử, cậu với Lâm Tuyết quen nhau được bao lâu rồi?”
“Được nửa năm rồi, sao vậy?”
Quách Đào cắn miếng bánh bao trên tay, ngẩng đầu nhìn Giản Vân Đình.
“Không có gì. Trong lúc làm nhiệm vụ, tôi bị thương ở đầu, có một số chuyện không nhớ rõ.”
Giản Vân Đình thong thả uống một ngụm cháo trước mặt, bình thản nói.
Quách Đào mở to mắt kinh ngạc, miếng bánh bao trong miệng suýt chút nữa thì nghẹn.
“Nguy hiểm đến vậy sao? Sao cậu trông như chẳng có chuyện gì? Bệnh viện nói thế nào?”
Quách Đào sốt sắng, hỏi liên tục ba câu.
“Không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày, chỉ có một vài chi tiết nhỏ không nhớ rõ. Bệnh viện nói một thời gian nữa sẽ hồi phục, vì trong đầu vẫn còn sót lại một chút m.á.u tụ.”
Cảm nhận được sự lo lắng của Quách Đào, Giản Vân Đình không muốn vòng vo tam quốc nữa. Anh chỉ giấu đi một bí mật quan trọng nhất, đó là việc mình đã trọng sinh.
Thở phào một hơi, Quách Đào nhớ lại chuyện của Giản Vân Đình và Lý Văn Thư: “Vậy là ổn rồi. Thế cậu với Văn Thư định khi nào đính hôn?”
“ Tôi muốn đợi đến khi trí nhớ hồi phục hoàn toàn rồi mới đính hôn, không muốn làm lỡ dở cô ấy.”
Giản Vân Đình mím môi, góc nghiêng khuôn mặt anh trông lạnh lùng sắc như lưỡi dao, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ u ám.
Quách Đào hoàn toàn không hiểu: “Cậu vừa nói chẳng ảnh hưởng gì mà? Hai người yêu nhau cũng đã lâu rồi, tôi với Lâm Tuyết còn cưới rồi, giờ cũng đã có con rồi. Hai cậu vẫn không chịu tiến thêm bước nào nữa thì hơi vô lý lắm đấy chứ?”
Giản Vân Đình khẽ nheo mắt. Anh hiểu tính cách của Quách Đào và cũng có thể qua lời nói của anh ta mà nhận thấy Quách Đào đánh giá khá tốt về Lý Văn Thư.
“Cứ chờ xem sao.”
Anh hiếm khi do dự đến thế. Thông thường, anh luôn quyết đoán, nhưng lần này lại trở nên do dự lạ thường.
Thế nhưng, người khiến anh phải đắn đo lại chính là Lý Văn Thư.
Giản Vân Đình đã nghĩ đến việc hủy hôn và chia tay Lý Văn Thư, nhưng nếu làm vậy sẽ làm tổn thương cô rất nhiều. Còn nếu không hủy bỏ, mà Lý Văn Thư trong lòng không có anh, thì hôn nhân của họ cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ là lặp lại bi kịch của kiếp trước.
Anh siết chặt chiếc thìa trong tay, lòng nặng như đá. Anh có một linh cảm mãnh liệt rằng, nếu anh không đính hôn, anh sẽ phải hối tiếc khôn nguôi.
“Nói chứ, cậu mới về, hôm nay không định ở cạnh bạn gái sao?”
Quách Đào bỗng trêu chọc, ngẩng đầu chú ý quan sát phản ứng của Giản Vân Đình.
Giản Vân Đình vẫn giữ gương mặt lạnh tanh: “Lát nữa tôi sẽ đi tìm cô ấy, cùng đi xem một bộ phim.”