Hôm nay là ngày Tết Táo Quân. Sau khi nói chuyện thêm một lát, Quách Đào vội vã quay về nhà.
Hiện giờ, anh ta là người đàn ông của gia đình, chẳng còn hứng thú với những cám dỗ bên ngoài nữa. Anh ta chỉ muốn về quây quần bên vợ con thôi!
Giản Vân Đình mang theo một chút lễ vật rồi đến nhà họ Lý.
“Tết Táo Quân vui vẻ nhé, Vân Đình!”
Vừa nhìn thấy anh, Lý Văn Thư liền vui vẻ chạy đến đón. Cô đã đoán chắc Giản Vân Đình sẽ đến tìm mình.
Giản Vân Đình nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Lý Văn Thư, trong lòng vẫn mang theo chút nghi ngờ và dè dặt. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng mình đã bị cảm xúc của cô ấy lay động. Anh còn chẳng hề hay biết khóe môi mình đã khẽ cong lên một nụ cười ấm áp.
“Đầu anh còn đau không?”
Lý Văn Thư chủ động nắm lấy tay Giản Vân Đình, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng khi hỏi. Đồng thời, cô còn nhón chân, đưa tay sờ lên trán anh.
Nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn phải cố với lên như vậy, Giản Vân Đình chợt thấy cảnh tượng này quen thuộc đến lạ, nhưng cũng có chút xa lạ. Bởi lẽ, trong kiếp trước, ngoại trừ những khoảnh khắc riêng tư trên giường, họ chưa từng có những hành động thân mật một cách tự nhiên như thế này.
Giản Vân Đình thoáng có cảm giác thoát ly khỏi thực tại. Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi đáp: "Đầu không còn đau nữa. Hôm nay em có rảnh không? Mình đi xem phim nhé."
Giọng điệu của anh khá cứng nhắc, thậm chí còn mang chút ra lệnh, khiến anh tự thấy gượng gạo. Bởi trong trí nhớ của mình, anh chưa bao giờ chủ động mời một cô gái đi chơi, đặc biệt là với Lý Văn Thư, người mà anh vẫn chưa biết cách để tiếp cận và đối xử.
"Tất nhiên là có rồi, anh nói gì mà kỳ lạ thế."
Mắt Lý Văn Thư ánh lên vẻ rạng rỡ, cô nói thêm: "Thế thì chúng ta đi thôi."
Giản Vân Đình gật đầu, sải những bước dài về phía trước.
"Anh đi chậm lại chút nào!"
Lý Văn Thư không ngờ bước chân của anh lại nhanh đến vậy, cô phải vội vàng bước nhanh mới theo kịp. Cô không kìm được mà véo nhẹ vào cánh tay của Giản Vân Đình.
Cảm giác nhẹ bẫng như tơ, không hề khiến Giản Vân Đình đau đớn, nhưng lại làm cả người anh căng cứng. Cảm giác vừa lạ lẫm vừa kích thích này khiến adrenaline trong người anh bùng lên mãnh liệt.
Hai tai anh bỗng đỏ ửng, anh khẽ khàng lên tiếng: "Đừng động tay động chân lung tung chỗ đông người."
Lý Văn Thư nghe thấy lời này thì khựng lại vài giây. Chẳng phải cô chỉ véo nhẹ một cái thôi sao? Hơn nữa, hai người đã từng hôn nhau rồi, giờ anh còn giả vờ ngại ngùng gì nữa.
Cô thoáng thấy vành tai Giản Vân Đình đỏ ửng cả mang tai, cô bỗng thấy anh thật đáng yêu. Nụ cười trên môi không kìm được mà nở rộ, suýt chút nữa bật thành tiếng.
Nhưng Giản Vân Đình đã nhận ra Lý Văn Thư đang cười trộm anh, anh biết cô đang chế giễu mình. Môi anh mím chặt hơn, dù vậy, bước chân của anh cũng chậm lại.
Hai người đến rạp chiếu phim, Giản Vân Đình không biết phải xem bộ phim nào, bèn quay sang hỏi ý Lý Văn Thư.
"Xem cái này đi."
Lý Văn Thư chỉ tay vào một bộ phim tình cảm đang thu hút đông đảo khán giả.
"Được."
Giản Vân Đình thanh toán, cầm vé rồi cùng Lý Văn Thư bước vào.
Anh có cảm giác quen thuộc ùa về, như thể đã từng trải qua cảnh này rồi.
Vừa ngồi xuống, Giản Vân Đình đã đứng dậy và đi ra ngoài, mua chút đồ ăn từ một người bán hàng ở góc rạp. Khi trở lại, trên tay anh là một túi bỏng ngô thơm phức.
Giản Vân Đình đưa cho Lý Văn Thư một cách thuần thục. Nhìn thấy cô ăn bỏng ngô, má bánh bao phúng phính như chú sóc con, anh không khỏi bật cười khe khẽ.
Nhận ra mình làm những việc này một cách tự nhiên như đã thực hiện rất nhiều lần trước đó, Giản Vân Đình trong lòng dấy lên nghi vấn. Nhưng phim đã bắt đầu chiếu, anh không tiếp tục nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn lên màn hình.
Chỉ xem được một lát, lông mày anh bắt đầu nhíu lại. Đây rõ ràng là một bộ phim tình cảm!