So với vết thương cũ trên vai, vết bỏng trên tay anh dường như chẳng thấm vào đâu.
Giản Vân Đình cũng nghĩ vậy, anh xem vết bỏng chỉ là một vết thương vặt vãnh, chẳng đáng kể. Khi đối diện với bác sĩ, anh cảm nhận được ánh mắt dò xét từ phía sau lưng, nhưng hoàn toàn phớt lờ.
"Vết thương trên vai của anh vẫn chưa lành hẳn, chắc lúc ấy đau lắm nhỉ?"
Vừa bôi thuốc trị bỏng, vị bác sĩ vừa thầm cảm thán.
"Cũng không đến nỗi."
Giản Vân Đình vốn dĩ không phải người nhiều lời.
Bác sĩ ngước nhìn gương mặt sắc bén của Giản Vân Đình, trong lòng không khỏi thầm cảm thán khả năng chịu đựng phi thường của anh. Bị thương nặng đến vậy mà vẫn có thể bình thản cùng bạn gái đến đây.
Ông vừa rồi cũng nghe Lý Văn Thư kể lại ngọn ngành vết thương của Giản Vân Đình. Với những động tác mạnh và dứt khoát như vậy, chắc chắn sẽ khiến vết thương ở vai bị căng giãn, tổn thương nặng thêm.
Sau khi bôi thuốc xong, bác sĩ dặn dò thêm: "Vết thương ở vai đã bị căng giãn, bên ngoài trông có vẻ đã lên da non nhưng bên trong chắc chắn chưa hoàn toàn hồi phục. Anh về nhớ nghỉ ngơi thật kỹ, tránh vận động mạnh."
Giản Vân Đình khẽ gật đầu, rồi mặc lại áo khoác ngoài.
Nhìn thấy vết thương trên vai anh, lòng Lý Văn Thư quặn thắt một nỗi xót xa khôn tả. Hai người rời khỏi bệnh viện, cô vẫn giữ sự im lặng lạ thường.
Giản Vân Đình cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mái tóc đen nhánh trên đỉnh đầu cô. Anh không biết phải làm gì, chỉ đành lặng lẽ bước đi về phía trước.
Đột nhiên, Lý Văn Thư nắm chặt lấy tay anh. Khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh đã rơm rớm nước.
Giản Vân Đình nhìn vào đôi mắt trong veo như hồ thu ấy, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lồng n.g.ự.c anh, đau điếng.
Anh muốn nói điều gì đó để an ủi, nhưng lại không biết phải mở lời ra sao.
"Anh bị thương nặng đến mức này, tại sao lại không chịu nói cho em biết?"
Lòng Lý Văn Thư cồn cào bất an. Cô thậm chí còn dằn vặt chính mình ở kiếp trước, rằng đã không quan tâm đủ đến Giản Vân Đình, để anh phải chịu đựng những vết thương nặng nề đến thế này.
Một cảm giác kỳ lạ, hoàn toàn xa lạ, dâng lên trong lòng Giản Vân Đình.
"Không đau."
Anh im lặng giây lát, rồi nhẹ nhàng thốt ra hai chữ đó.
Làm sao có thể không đau được cơ chứ? Lý Văn Thư nhìn thôi mà còn thấy nhói, cô ngẩng đầu lên, cố kìm nén dòng nước mắt đang chực trào.
Cô thật sự rất giận, bởi Giản Vân Đình lại dám giấu giếm cô chuyện bị thương nặng nề đến vậy.
"Hay là anh định, đến lúc c.h.ế.t rồi cũng không nói cho em biết ư?"
Lý Văn Thư không kìm được mà bật thốt ra câu này. Vừa nói xong, cô đã cảm thấy hối hận vô cùng, cứ như thể mình vừa nguyền rủa chính anh vậy.
Cô mím chặt môi, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng.
"Không phải vậy, em đừng lo lắng."
Giản Vân Đình theo bản năng ôm chặt cô vào lòng. Anh nhận ra rằng mình không muốn thấy bất kỳ giọt nước mắt nào của Lý Văn Thư. Cảm xúc trong lòng muôn vàn phức tạp, nhưng hành động lại vô cùng chân thật.
Cả người Lý Văn Thư bị anh ôm chặt cứng. Mặt cô áp vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh, lấy làm hơi đau. Nhưng cũng chính bởi cái ôm siết chặt ấy, mọi cảm xúc tiêu cực trong cô bất chợt tan biến hết thảy.
Tuy vậy, cô vẫn cố giữ vẻ giận dỗi, khẽ hừ: "Sau này nếu có bị thương, nhất định phải nói cho em biết đấy. Em không muốn mình bị bỏ lại trong vô vọng, không biết gì cả đâu."
"Được."
Giản Vân Đình đáp khẽ.
Đột nhiên, anh cảm thấy rằng thực ra hai người họ cũng rất hợp nhau. Chỉ là anh vẫn còn chút không chắc chắn, liệu Lý Văn Thư có thật tâm thật ý hay chỉ đang diễn kịch để đạt được mục đích riêng của mình hay không.
Nhưng liệu một người thật sự có thể diễn xuất chân thật đến mức này sao? Anh cũng chẳng biết nữa.
Dần dà, Giản Vân Đình nhận ra sự cảnh giác của mình đối với Lý Văn Thư đang dần tan biến.
Sau đó, hai người cùng trở về nhà họ Giản.
Tiêu Nhã đợi cả buổi sáng cũng không thấy bóng dáng Giản Vân Đình về, cô ta không ngừng ngóng trông ra cửa. Cuối cùng, cô ta cũng thấy anh trở về, nhưng lại dẫn theo Lý Văn Thư – người mà cô ta không ưa mắt chút nào.
"Vân Đình, anh đã dùng bữa chưa?"
Tiêu Nhã bước nhanh đến trước mặt Giản Vân Đình, trên tay cô ta còn cầm hờ một cuốn sách.
Lý Văn Thư chỉ cần liếc mắt là biết ngay ý đồ của Tiêu Nhã. Cô không định đôi co, chỉ im lặng quan sát.
"Chưa, tôi và bạn gái tôi đã mua đồ ăn về. Nếu cô chưa dùng bữa thì có thể dùng cùng chúng tôi."
Giản Vân Đình đặt túi thức ăn đã được gói ghém cẩn thận lên bàn.
Vừa nghe đến từ "bạn gái", Tiêu Nhã bất giác nhíu mày khó chịu.
"Em đã ăn rồi."
Tiêu Nhã cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.