"Anh Sở Phiên..."
Trong lòng Hứa Đông vốn đã bốc lên lửa giận, nghe thấy giọng điệu õng ẹo của Giản Tâm Nhu gọi Sở Phiên, cơn giận của cô càng bùng lên dữ dội. Cô dậm chân thình thịch: "Em sẽ nói chuyện này với chị!"
Nói xong, cô quay đầu chạy đi, Sở Phiên gọi cũng không giữ cô lại được.
"Em có làm phiền anh không?"
Giản Tâm Nhu dõi theo bóng lưng Hứa Đông khuất dần, khẽ thở dài đầy ẩn ý.
"Không sao."
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng Sở Phiên lại rối như tơ vò trong lòng, nơm nớp lo Hứa Thu sẽ hiểu lầm. Trên đường đi anh gần như không hé răng với Giản Tâm Nhu, chỉ vội vàng đưa cô ta đến nơi rồi lập tức rời đi.
Sau khi Sở Phiên rời đi, sắc mặt Giản Tâm Nhu dần dần trở nên lạnh tanh.
Cô ta nhận ra rằng Sở Phiên hoàn toàn không có chút cảm tình nào với mình. Xem ra, bước tiếp theo cô ta phải chuyển mục tiêu sang Hứa Thu rồi.
Nếu Hứa Thu tự biết điều, nhận ra sự chênh lệch giữa hai người và tự nguyện buông tay, cô ta cũng chẳng cần làm khó dễ gì.
Ngược lại... trong đôi mắt Giản Tâm Nhu lóe lên một tia lạnh lẽo đến rợn người.
Cô ta thản nhiên đi về phía nhà mình, bước chân vững vàng, hoàn toàn không hề có vẻ gì là bị thương ở chân.
Trưa nay cô ta phải đến nhà cũ ăn cơm, Lý Văn Thư chắc chắn cũng sẽ có mặt.
Tiêu Nhã vẫn chẳng có chút tiến triển nào, thật là vô dụng. Ở cùng một nhà mà vẫn không thể nắm giữ được trái tim người đàn ông đó.
Giản Tâm Nhu khẽ cau mày suy nghĩ, cô ta đâu hay Tiêu Nhã đã sớm chuyển đến khách sạn rồi.
Giản Vân Đình đã làm nhiệm vụ suốt mấy tháng nay. Về nhà, anh chắc chắn sẽ phải ghé qua nhà cũ một chuyến. Chỉ là mấy ngày trước anh vẫn chưa thu xếp được, nên hôm nay mới có thể đi.
Nghĩ đến đã lâu không gặp các cụ, Lý Văn Thư cũng đặc biệt chăm chút cho bản thân một chút.
Cô vốn dĩ đã rất xinh đẹp, chỉ cần chuẩn bị đơn giản, buộc tóc tết gọn gàng, thoa chút son môi nhẹ nhàng, đã đủ khiến cô đẹp rạng ngời.
Nhà họ Lý cũng biết hôm nay Lý Văn Thư sẽ cùng Giản Vân Đình đến nhà cũ, nhìn cô xinh đẹp bước ra, ai nấy đều không kìm được mà tấm tắc khen ngợi.
"Con gái mẹ đúng là xinh đẹp tuyệt trần."
Trương Mỹ Liên vuốt ve mái tóc đen nhánh mượt mà của Lý Văn Thư, giọng nói tràn đầy yêu thương.
"Cũng nhờ gen mẹ tốt thôi ạ."
Nghe Lý Văn Thư nói vậy, Trương Mỹ Liên cảm thấy ngọt ngào đến tận tim, bà cười nói: "Con bé này, đúng là khéo ăn nói ghê."
"Thôi con mau đi đi, Vân Đình đang chờ con ở bên ngoài kìa."
Giản Vân Đình đang đợi ở bên ngoài ư?
Lý Văn Thư vội vàng quay người, đeo chiếc túi xách nhỏ xinh, rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Hình bóng người đàn ông cao lớn, với đôi chân dài miên man và khí chất lạnh lùng đó, chẳng phải là Giản Vân Đình sao!
Cô bước nhanh tới, chủ động nắm lấy bàn tay Giản Vân Đình, mỉm cười hỏi: "Anh chờ em lâu chưa?"
"Chưa."
Giọng nói trầm ấm, đầy từ tính của anh vang lên phía trên đỉnh đầu cô.
Hai người cùng nhau sánh bước rời đi, còn ánh mắt Giản Vân Đình thì như bị hút chặt vào Lý Văn Thư, không thể nào rời đi.
Cô ấy thật sự quá đỗi nổi bật.
Trên đường đến nhà cũ, đúng giữa giờ trưa, trên con đường tấp nập những nam thanh nữ tú, ánh mắt của không ít người đều bị Lý Văn Thư thu hút. Cô giống như một đóa hoa rực rỡ, bừng sáng cả một góc phố.
Giản Vân Đình vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng đã không tự chủ bước lên một bước, chắn trước Lý Văn Thư. Trong lòng anh khẽ dấy lên một sự khó chịu không tên.
Anh chợt nhận ra, mình không muốn bất kỳ người đàn ông nào khác nhìn ngắm Lý Văn Thư dù chỉ là một ánh mắt.
Vì có chút vội vàng, nhưng đường lớn lại quá đông đúc, người người tấp nập qua lại, ai nấy đều đang trên đường về nhà.
Thế nên, hai người quyết định chọn đi con đường nhỏ, ít người qua lại hơn để đến nhà cũ.
Không ngờ, khi đi đến một con hẻm nhỏ, vừa tới góc cua đã thấy mấy nam thanh niên đang ngồi xổm hút thuốc, lảng vảng ngay lối đi.
Một nhóm khoảng ba đến năm gã thanh niên, ăn vận lếch thếch, tụ tập ở một góc nhỏ, phả ra làn khói thuốc cay nồng khó chịu.
Khuôn mặt Giản Vân Đình lạnh như tiền, bản năng thôi thúc anh che chắn cho Lý Văn Thư.
"Ối chà, cặp tình nhân tình tứ thế kia."