Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 498

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Một gã trong đám đột nhiên cất giọng, mang theo chút ý trêu chọc. Hắn uể oải đứng dậy, dựa lưng vào tường, tay vân vê bao thuốc lá.

Lý Văn Thư nghe tiếng, vô thức liếc mắt sang, và chẳng may chạm phải ánh mắt của gã!

"Trời ơi, hóa ra là một mỹ nhân tuyệt sắc!"

Gã kia lập tức phấn khích ra mặt, chẳng thèm để tâm đến khí lạnh băng giá tỏa ra từ Giản Vân Đình. Ánh mắt hắn không chút kiêng nể quét từ trên xuống dưới Lý Văn Thư, thậm chí còn định vươn tay ra chạm vào cô.

"Cút đi!"

Giản Vân Đình nhanh như chớp tóm lấy cổ tay gã, ánh mắt băng giá như muốn đóng băng cả không khí xung quanh.

Hành động dứt khoát của anh đã phát đi tín hiệu chiến tranh. Thấy đại ca mình bị đối xử thô bạo, những kẻ còn lại lập tức đứng bật dậy.

"Cẩn thận!"

Chẳng rõ kẻ nào quá khích đã ném thẳng một viên gạch về phía họ. Lý Văn Thư theo bản năng lao ra chắn trước Giản Vân Đình, nhưng anh phản ứng còn nhanh hơn, kịp thời né tránh viên gạch.

Hành động liều lĩnh vừa rồi của Lý Văn Thư không hề thoát khỏi tầm mắt anh. Trong lòng Giản Vân Đình, một cảm xúc phức tạp dâng lên, khiến anh không biết nên gọi tên là gì.

"Dám động vào đại ca của bọn tao ư? Thằng này vác mặt từ xó nào đến vậy?"

Mấy tên đầu đường xó chợ trong khu vực này tuy có nghe danh Giản Vân Đình nhưng chưa từng giáp mặt, nên hoàn toàn không nhận ra người đang đứng trước mặt chính là vị thiếu tá nổi tiếng ấy.

Gã đại ca cảm thấy cổ tay mình như sắp bị Giản Vân Đình bóp nát, hắn nhìn anh bằng ánh mắt u tối đầy oán độc. Hắn nhận ra Giản Vân Đình chắc chắn đã trải qua huấn luyện đặc biệt, nếu không thì không thể có phản ứng nhanh nhạy đến vậy.

Nhưng chúng đông, hắn không tin cả một lũ người lại không hạ gục nổi một mình anh.

"Tất cả xông lên cho tao!"

Lúc này, hắn chẳng còn bận tâm đến việc Lý Văn Thư xinh đẹp hay không, trong đầu chỉ còn chất chứa vấn đề sĩ diện của một thằng đàn ông.

Ngay khi lệnh của đại ca vừa dứt, lũ lâu la kia càng không chút do dự, đồng loạt lao vào tấn công Giản Vân Đình.

Giản Vân Đình vì phải bảo vệ Lý Văn Thư nên hành động có phần bị hạn chế. Thế nhưng, anh vẫn thừa sức một mình hạ gục cả đám.

Chỉ trong chốc lát, mấy tên đã nằm la liệt dưới đất. Kẻ ôm bụng, người ôm mặt, trông bộ dạng thảm hại vô cùng.

"Đừng bao giờ để tao nhìn thấy mặt bọn mày nữa."

Giản Vân Đình lạnh lùng quét mắt qua đám người nằm sõng soài, không hề nán lại mà tiếp tục kéo Lý Văn Thư bước đi.

"Cái thằng cha đó từ đâu chui ra vậy? Sao mà đánh đ.ấ.m kinh thế?"

Một gã trong đám bị đánh đến mức nghi ngờ nhân sinh, ôm cái bụng đau quặn thắt đến như muốn vỡ ra, mặt mũi méo xệch hỏi người bên cạnh.

Những kẻ khác đều lắc đầu quầy quậy, tỏ vẻ chưa từng giáp mặt.

Bọn chúng vốn không phải dân địa phương Bắc Kinh, mà là dân vãng lai từ nơi khác đến.

"Chẳng lẽ đó chính là Giản Vân Đình mà người ta đồn đại?"

Người bên cạnh đột nhiên nhớ ra một cái tên, run rẩy hỏi.

"Chắc không xui xẻo đến mức ấy chứ..."

Cả bọn đồng loạt rùng mình, chỉ biết tự trách mình xui xẻo tột độ, ngoài ra chẳng còn tâm trí nào để suy nghĩ gì thêm.

Riêng gã đại ca thì nghiến răng ken két, trong lòng cực kỳ không cam tâm. Đặc biệt là sau khi nghe những lời bàn tán của đám đàn em, hắn càng tức điên lên gấp bội.

Một lũ nhát như cáy, chẳng hiểu rốt cuộc bọn chúng đang sợ cái quái gì.

Mặc kệ người đó có phải là Giản Vân Đình hay không, mối thù này hắn cũng đã ghi nhớ rồi!

"Sau này em đừng hành động bốc đồng như vậy nữa."

Giọng Giản Vân Đình trầm ấm vang lên bên tai, Lý Văn Thư ngây người, đôi mắt toát lên vẻ bối rối, không hiểu anh đang ám chỉ điều gì.

Giản Vân Đình mím chặt môi, không nói thêm lời nào.

Chỉ có anh mới biết, khoảnh khắc viên gạch sượt qua đầu Lý Văn Thư, trái tim anh đã đập loạn xạ đến nhường nào.

Vì bị chậm trễ một lúc, khi đến nhà cũ thì đã quá giờ ăn. Tuy nhiên, mọi người vẫn chưa động đũa, kiên nhẫn đợi Lý Văn Thư và Giản Vân Đình.

Khi cả hai bước vào, gia đình Giản Vi Quốc cũng đã có mặt, kèm theo ba đứa trẻ nhà họ Trịnh. Dù sao thì, về mặt danh nghĩa, chúng vẫn đang được nhà họ Giản nuôi dưỡng, không đưa đến e rằng khó tránh khỏi lời ra tiếng vào của thiên hạ.

Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 498