Khi Giản Vân Đình đang đi giữa đường, đột nhiên một bóng người bất ngờ lao ra từ góc khuất.
Kẻ đó cầm một thanh thép, vung mạnh về phía đầu Giản Vân Đình.
Giản Vân Đình nhanh chóng né tránh, cú đánh bằng thanh thép trượt qua.
Kẻ tấn công theo quán tính mà lảo đảo bước ra từ góc khuất, đủ để thấy cú đánh vừa rồi mạnh đến mức nào.
Gã đàn ông không chịu bỏ cuộc, lại vung thanh thép về phía Giản Vân Đình.
Mặc dù tay không tấc sắt, nhưng Giản Vân Đình nhanh nhẹn và giàu kinh nghiệm chiến đấu, chỉ vài chiêu đã dễ dàng khống chế được kẻ đối diện.
"Chết tiệt."
Gã đàn ông thốt lên một tiếng chửi thề, vùng vẫy nhưng vô vọng. Thanh thép trong tay cũng văng xuống, cánh tay bị Giản Vân Đình vặn ngược ra sau, tư thế vô cùng chật vật và nhục nhã.
Tên đàn ông không ngờ sức mạnh của Giản Vân Đình lại khủng khiếp đến vậy, anh ta đau đến tái mét mặt, mồ hôi lạnh thấm đẫm trán.
Giản Vân Đình nhận ra gương mặt của anh ta, lúc này mới nhớ ra đây chính là tên cầm đầu đám côn đồ mà anh đã gặp vào buổi trưa.
Xem ra tên này vẫn ôm lòng báo thù, quay lại để phục kích anh bất ngờ.
"Biết tao là ai không?" Giản Vân Đình lạnh lùng nhìn anh ta. Đã nhiều năm rồi anh không gặp phải sự khiêu khích vô lối như thế này, vì uy danh của anh đã vang xa, khiến chẳng kẻ nào dám bén mảng.
"Không... không biết, anh là ai?" Tên đàn ông đã hoàn toàn bị đánh bại, không dám có chút ý nghĩ phản kháng nào trước mặt Giản Vân Đình, giọng nói đầy hèn mọn.
Anh ta đã lờ mờ đoán ra người trước mặt, nhưng không dám nói ra.
"Giản Vân Đình."
Nghe câu này, gã đàn ông lập tức hoảng loạn tột độ, hai chân run rẩy không đứng vững. Anh ta không ngờ lại đắc tội với một "đại ma vương" thực sự.
Giản Vân Đình nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh ta, không tin nổi một kẻ hèn nhát như thế lại dám ra tay với anh.
Anh không định dễ dàng bỏ qua cho anh ta, liền kéo thẳng đến đồn cảnh sát gần nhất để bàn giao cho pháp luật.
Sau khi hoàn tất công việc, Giản Vân Đình trở về nhà.
Đêm hôm đó, sau khi tắm rửa xong và lên giường, anh vẫn không thể hiểu nổi vì sao mình cứ mãi nghĩ về Lý Văn Thư.
Giản Vân Đình cau mày, mở mắt nhìn căn phòng tối đen như mực. Anh thở dài nặng nề, rồi lại nhắm mắt cố ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Thế nhưng, khi anh vừa chìm vào giấc ngủ, giấc mơ lại tràn ngập những hình ảnh lãng mạn đến lạ kỳ...
Cùng lúc đó, Lý Văn Thư cũng chìm vào giấc mơ.
Cô mơ thấy Giản Vân Đình của kiếp trước.
Lý Văn Thư giật mình tỉnh giấc, giữa cái lạnh buốt giá mà mồ hôi cô lại đầm đìa, ướt sũng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, khẽ nhíu mày. Giấc mơ này đang ám chỉ điều gì?
Lý Văn Thư bỗng nhớ đến sự khác lạ mà cô cảm nhận được từ Giản Vân Đình trong mấy ngày nay.
Cô không phải là người tin vào những điều kỳ bí, nhưng bản thân cô đã trọng sinh thì cô đã không còn hoàn toàn tin vào chủ nghĩa duy vật.
Liệu có phải Giản Vân Đình cũng đã trọng sinh?
Vừa nảy ra ý nghĩ ấy, Lý Văn Thư lập tức vội vã dập tắt nó.
Nếu Giản Vân Đình của kiếp trước thật sự đã quay lại, thì thái độ của anh đối với cô đáng lẽ phải rất rõ ràng.
Dù sao, cô đã gây ra quá nhiều lỗi lầm với anh, những việc làm khiến anh phải tổn thương... Giản Vân Đình chắc chắn sẽ không thích cô.
Lý Văn Thư buộc phải thừa nhận, chỉ vì ý nghĩ này mà trái tim cô quặn thắt một nỗi đau lạ lùng.
Gương mặt dịu dàng của cô trở nên tái nhợt, đôi tay trắng ngần nắm chặt tấm chăn, nổi rõ gân xanh.
Cô không muốn nghĩ sâu thêm về điều đó, nhưng giấc mơ ấy đã gieo vào lòng cô một hạt giống nghi ngờ khó dứt.