Tại nhà họ Hứa.
Sau khi phẫn nộ chạy về nhà, Hứa Đông lại cảm thấy do dự, không biết có nên nói chuyện này cho Hứa Thu hay không.
Cô ấy không muốn chị mình buồn, nhưng cũng không muốn chị phải chịu tổn thương.
Hứa Thu không khó để nhận ra sự bất an hiển hiện trên gương mặt em gái sau khi về nhà. Đợi một lát không thấy cô bé lên tiếng, liền chủ động hỏi: "Đông Đông, hôm nay em đi chơi với bạn không vui à?"
Hứa Đông ngẩn người, ánh mắt bối rối: "Vui lắm mà."
Phản ứng của cô bé càng khiến Hứa Thu cảm thấy không đúng.
Cô hiểu rõ em gái mình, biết rằng Hứa Đông không giấu được chuyện gì, vì vậy vẻ mặt nghiêm nghị hẳn lên: "Đông Đông, có phải em có chuyện gì đang giấu chị không?"
Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của chị gái, Hứa Đông cúi gằm mặt xuống, mân mê ngón tay: "Chị, hôm nay em nhìn thấy anh rể..."
Cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu, thấy ánh mắt nghi hoặc của Hứa Thu, bèn đánh liều kể hết: "Anh ấy đi cùng một cô gái, chính là cô bạn cùng lớp mà em đã kể với chị - Giản Tâm Nhu. Thậm chí, anh ấy còn cõng cô ta nữa!"
"Giản Tâm Nhu không phải là bạn cùng lớp của em sao?"
Sắc mặt của Hứa Thu thay đổi, cô không hề bối rối. Thực lòng cô không tin Sở Phiên sẽ phản bội.
Chỉ là cô nhớ lại cách đây không lâu cô ấy cũng đã từng hiểu lầm Sở Phiên vì một cô gái. Cô chưa rõ tên cô gái kia là gì, chỉ mơ hồ nhớ đó là Tâm Nhu. Liệu có phải cùng một người?
" Đúng vậy, chính là cô ta." Hứa Đông sa sầm mặt.
"Chắc là có hiểu lầm gì đó, anh Sở Phiên của em không phải người như vậy đâu."
Hứa Thu nghĩ đến những gì Lý Văn Thư đã nói với mình lần trước, ngược lại cô lại phải an ủi em gái.
"Chị, chị không lo lắng chút nào sao?"
Hứa Đông không ngờ chị mình lại có phản ứng như vậy, không khỏi ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Cô ấy bĩu môi, cảm thấy bất bình thay cho chị.
Trong lòng Hứa Thu đương nhiên là khó chịu. Điều khiến cô khó chịu hơn là cô gái ấy không ai khác lại chính là người bạn học từng gây xích mích với em gái cô.
Cô sẽ không để cho Giản Tâm Nhu tiếp tục tiếp cận Sở Phiên.
Hứa Thu đã hạ quyết tâm nói chuyện thẳng thắn với Sở Phiên. Cô biết rằng gia cảnh của Giản Tâm Nhu không tồi, ít nhất có thể nói là môn đăng hộ đối với Sở Phiên.
Nếu Sở Phiên có chút ý định nào khác, cô ấy sẽ dứt khoát chia tay với anh ta.
Trong mắt Hứa Thu lóe lên ánh kiên định. Dù bao năm gắn bó, nói không tiếc nuối là điều dối lòng, nhưng cô kiên quyết không chấp nhận một tình yêu mà người ấy đã có hình bóng khác trong tim, hay một chút không chung thủy nào.
Hứa Đông không biết chị gái đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hành động của chị quá yếu đuối, tức giận quay về phòng.
Hứa Thu bất lực nhìn bóng lưng của em gái, nhưng cũng không nói thêm gì.
"Chuyện gì vậy con?"
Mẹ Hứa nghe thấy tiếng động bên ngoài, bước ra khỏi phòng. Bà cảm thấy hình như vừa nghe thấy tên Sở Phiên.
"Không có gì đâu mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi."
Hứa Thu gượng cười, cố che giấu cảm xúc thật của mình, khẽ nói với mẹ.
Mẹ Hứa không nhận ra điều bất thường nào qua biểu cảm của con gái, vẻ mặt bà dịu lại: "Con cũng đi nghỉ sớm đi."
Hứa Thu gật đầu, sau khi mẹ quay lại phòng, cô ấy cũng đi nghỉ.
Sáng sớm hôm sau, Sở Phiên mang theo quà đến nhà họ Hứa.
"Anh đến đây làm gì?"
Hứa Đông là học sinh lớp 12, rất chăm chỉ, mỗi sáng đều dậy sớm học bài, dù sắp Tết cũng không buông lỏng.
Vì vậy, cô ấy là người đầu tiên mở cửa.
Thấy Sở Phiên đứng ngoài cửa, Hứa Đông hừ một tiếng lạnh tanh, như một con nhím nhỏ xù lông phòng thủ.