Cô biết trong lòng người đàn ông này luôn có cô. Dù đã trải qua một kiếp, anh vẫn khiến cô không thể không rung động.
Người nhà thấy cảnh này, ai nấy đều quay đầu lại ăn lẩu, gắp thức ăn, làm như không nhìn thấy gì.
Lý Văn Thư thực ra có chút ngờ vực liệu Giản Vân Đình đã khôi phục ký ức kiếp trước hay chưa, vì thái độ của anh đã tốt hơn rất nhiều so với thời gian đầu.
Nhưng cô chỉ đoán đúng một phần, Giản Vân Đình vẫn chưa hoàn toàn nhớ lại mọi chuyện.
Anh chỉ dựa vào cảm giác mách bảo trong lòng, rằng mình rất muốn được gặp Lý Văn Thư.
Mấy đêm gần đây, anh thường mơ thấy vài cảnh tượng mơ hồ, đều là những khoảnh khắc hai người ở bên nhau.
Anh vẫn không tài nào thoát khỏi sự quyến rũ của người con gái này.
Trong lòng Giản Vân Đình khẽ thở dài, nhưng tay anh lại càng ôm chặt lấy cô gái trong vòng tay mình.
Bên ngoài gió mùa đông bắc rất lớn và lạnh buốt, Lý Văn Thư không muốn anh chịu lạnh nên liền kéo Giản Vân Đình vào nhà, đóng cửa lại.
Giản Vân Đình đặt mấy túi đồ lễ mừng năm mới mang đến xuống, sau đó đến chúc Tết gia đình Lý Văn Thư.
Ông Lý Quốc Bang cũng rất quý mến " chàng rể" này, lập tức kéo anh ngồi xuống cụng ly.
Bình thường bà Trương Mỹ Liên không cho ông Lý Quốc Bang uống rượu, nhưng hôm nay dù sao cũng là Tết, uống vài chén cũng chẳng sao.
Giản Vân Đình đã ăn cơm cùng bố mẹ ở nhà trước khi đến đây, mục đích chính là để gặp Lý Văn Thư.
Tuy nhiên, rượu của bậc trưởng bối thì anh không thể từ chối, liền ngồi xuống uống vài ly, rồi hàn huyên đôi câu.
Khả năng giao tiếp của Giản Vân Đình rất tốt, chỉ vài câu đã khiến bố vợ vui vẻ cười đến tít cả mắt.
Rõ ràng ông Lý Quốc Bang đã say mềm, cứ kéo anh chàng nói mãi không thôi.
Bà Trương Mỹ Liên nhìn thấy chồng mình như vậy không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, bà nhanh chóng kéo ông đi, để con gái và Giản Vân Đình có chút không gian riêng tư.
Lý Văn Thư và Giản Vân Đình cùng đi đến bên cửa sổ, bên ngoài pháo hoa đang nổ tung rực rỡ, âm thanh vang dội cả một góc trời.
Lý Văn Thư ngẩng đầu say sưa ngắm pháo hoa, còn Giản Vân Đình thì lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Hai người không ai nói gì, nhưng bầu không khí vẫn thật êm đềm và lãng mạn.
"Giúp em gửi lời chúc mừng năm mới đến chú và dì nhé."
Lý Văn Thư bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười với Giản Vân Đình, để lộ ra đôi lúm đồng tiền duyên dáng.
Giản Vân Đình khẽ đáp, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, bỗng nhớ đến hương vị ngọt ngào lần trước, không khỏi thất thần.
Lý Văn Thư dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, nhưng bây giờ đang ở nhà, hai người không thể làm những chuyện quá đà được.
Cô khẽ nắm lấy ngón tay của Giản Vân Đình, đột nhiên hỏi: "Vân Đình, anh thực sự muốn đính hôn với em sao?"
"Tất nhiên là thật lòng."
Giản Vân Đình nhìn sâu vào đôi mắt của Lý Văn Thư. Khi vừa tái sinh trở lại, thực tình anh định buông tay, không muốn trở thành gông cùm trói buộc cô.
Thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi bên nhau, mặc dù anh vẫn chưa khôi phục ký ức kiếp trước, nhưng vẫn bị Lý Văn Thư cuốn hút sâu sắc. Anh hiểu rõ rằng mình không thể nào cam lòng nhìn cô sánh duyên cùng một người đàn ông khác.
Có lẽ anh quá ích kỷ rồi.
Kiếp trước anh không muốn buông tha Lý Văn Thư, kiếp này cũng chẳng khác.
Anh không thể nào tưởng tượng cảnh Lý Văn Thư nép mình trong vòng tay người khác mà mỉm cười, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy trái tim nhói đau.
Nhìn thấy ánh mắt chân thành của anh, mọi lo lắng trong lòng Lý Văn Thư cũng tan biến hết.
Cô không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được Giản Vân Đình.
Giản Vân Đình không biết tại sao cô lại hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại dấy lên một dự cảm kỳ lạ.