Thực tình anh cũng từng thoáng ngờ rằng Lý Văn Thư cũng đã tái sinh.
Chỉ là anh không thể nào lý giải được tại sao kiếp trước Lý Văn Thư ghét anh đến vậy, mà ở kiếp này lại chọn ở bên anh, nên không để tâm đến suy đoán này.
Nhưng vào đúng lúc này, anh bỗng có một dự cảm mãnh liệt đến vậy.
"Mẹ, chúng con ra ngoài xem pháo hoa đây ạ."
Lý Văn Thư đột nhiên quay đầu nói với Trương Mỹ Liên, đồng thời kéo Giản Vân Đình ra ngoài.
Trương Mỹ Liên yên tâm để con gái đi cùng Giản Vân Đình, không nói gì thêm.
Lý Minh Hạ nhìn thấy hai người họ ra ngoài cũng không kìm lòng được nữa, nghĩ đến Trương Tĩnh Mỹ đang đón Tết một mình, anh cũng vội vàng đi ra ngoài.
Chỉ còn lại một người ngồi buồn bã trước bàn ăn.
Lý Đa Mỹ nhìn bóng dáng của Lý Minh Hạ lao ra ngoài, trong lòng có chút đau buồn. Cô biết Lý Minh Hạ đi tìm ai, nhưng mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cô.
Ngoài sân, Giản Vân Đình và Lý Văn Thư đã đứng cạnh nhau.
Pháo hoa rực rỡ nở tung ngay trên đầu họ, mọi nghi vấn trong lòng Giản Vân Đình đều tan biến.
Bởi vì, Lý Văn Thư đã chủ động hôn anh.
Cô vẫn phải với lên, ôm lấy cổ Giản Vân Đình, nhón chân mới có thể chạm tới anh, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên cằm anh.
Cảm giác tê tê ngứa ngứa khiến Giản Vân Đình lại đứng sững người.
Giản Vân Đình cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi mắt lấp lánh như chứa đựng cả trời sao của Lý Văn Thư.
Tim anh đập nhanh hơn bình thường.
Hơi thở của Giản Vân Đình trở nên nặng nề hơn. Khi anh tỉnh lại từ những cảm xúc này, tay anh đã đặt lên eo Lý Văn Thư.
Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn. Giản Vân Đình cúi xuống, trong ánh trăng mờ ảo, Lý Văn Thư không thể nhìn rõ ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy không khí giữa họ lúc này trở nên quá mức mờ ám.
Ngay khi Giản Vân Đình chuẩn bị cúi xuống, đột nhiên một chùm pháo hoa nổ tung trên đầu hai người.
Tiếng nổ lớn làm Lý Văn Thư vô thức đẩy Giản Vân Đình ra.
Cả hai ngẩng đầu lên nhìn, trước cảnh sắc tuyệt đẹp trên bầu trời, họ không nói được lời nào.
Bầu không khí mờ ám khi nãy tan biến hết, Giản Vân Đình không nói gì, chỉ có ánh mắt nhìn Lý Văn Thư thêm phần sâu lắng.
Về phía bên kia, Lý Minh Hạ đã chạy ra ngoài để tìm Trương Tĩnh Mỹ.
Trước khi đi, anh còn mang theo một bát lẩu đã nấu chín, vì sợ mang đến sẽ bị nguội nên còn múc thêm vài thìa nước dùng nóng hổi.
"Tĩnh Mỹ!"
Trương Tĩnh Mỹ đang ở nhà một mình đón giao thừa, làm sao có thể không cô đơn cho được.
Đặc biệt là khi nhìn thấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời, mọi nhà đều sáng đèn, vui vẻ sum vầy, cô càng cảm thấy mình đơn độc và lẻ loi.
Ngay lúc này, khi nghe thấy giọng của Lý Minh Hạ, cô có cảm giác như đang mơ.
Quay đầu lại nhìn, người con trai rạng rỡ đứng ngay sau lưng.
Trương Tĩnh Mỹ ngẩn người nhìn Lý Minh Hạ, không phản ứng gì.
"Nhà anh hôm nay ăn lẩu, anh mang cho em một bát này, ngon lắm, anh nghĩ em chắc chắn sẽ thích."
Lý Minh Hạ trước mặt Trương Tĩnh Mỹ như một chú cún con đang khoe chiến lợi phẩm, đôi mắt đen láy nhìn cô, trong đó chất chứa sự chân thành.
Không biết vì sao, Trương Tĩnh Mỹ bỗng thấy lòng mình nhói lên, cảm giác tủi thân trào dâng trong lòng.
Cô không thể kìm nén, nước mắt lăn dài trên má như những viên ngọc trai đứt dây.
Từ khi cắt đứt quan hệ với người bố kia, cô rất ít khi cảm thấy buồn bã hay tủi thân. Nhưng giờ đây cô chỉ muốn khóc thật thoải mái.
"Sao vậy, Tĩnh Mỹ?"
Thấy cô khóc, cả người Lý Minh Hạ bối rối không biết phải làm sao. Anh chưa bao giờ gặp phải tình huống này, lóng ngóng không biết nên dỗ dành thế nào.