"Người nhà họ Chu mà có làm khó dì Từ, chúng ta cũng chẳng phải ngán ngại gì, dù sao dì ấy đâu phải không có người làm chỗ dựa vững chắc."
Lời Giản Vân Đình nói đúng ý cô, Văn Thư khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Giản Vân Đình vốn biết Chu Văn Bác là một người thanh liêm, thực tình là một cán bộ tốt.
Chỉ có điều, trong ấn tượng của anh, ông vẫn chưa tái giá. Trước đây, vợ cũ của ông từng tìm đến một bận, chẳng rõ rốt cuộc hai người có nối lại tình xưa không.
Nhưng nay, tình hình đã khác, bởi bên cạnh Chu Văn Bác đã có Từ Tú Liên, ông ấy chẳng còn lẻ bóng một mình nữa.
Trong lúc đó, người mà hai người họ đang trăn trở lại chính là Từ Tú Liên, bà đã đặt chân tới nhà họ Chu.
Chiếc xe của Chu Văn Bác từ từ lăn bánh vào sân, ông tự tay mở cửa đón Từ Tú Liên xuống.
"Ơ kìa, lão Chu, người phụ nữ ngồi cạnh anh là ai thế?"
Một bà hàng xóm tò mò đứng đó, trông thấy gương mặt xa lạ, trong lòng bà ta liền nảy sinh hiếu kỳ.
Bà ta chợt nhớ ra đã bao nhiêu năm rồi Chu Văn Bác chưa từng đưa một người phụ nữ nào về nhà. Kể từ ngày người vợ cũ rời đi, căn nhà này vẫn luôn lạnh lẽo, chỉ còn lại ba người đàn ông quạnh quẽ.
Ánh mắt soi mói của Hồ Thúy dừng lại trên khuôn mặt Từ Tú Liên. Nhìn kỹ thì thấy bà cũng có nét, nhưng so với mấy cô được mối lái cho phó thị trưởng Chu dạo trước, xem chừng vẫn kém phần nào.
"Đây là bà nhà tôi."
Chu Văn Bác nói thẳng thắn, chẳng hề giấu giếm, trịnh trọng giới thiệu Từ Tú Liên.
Từ Tú Liên mỉm cười với Hồ Thúy, lịch sự gật đầu đáp lời.
"Anh đi đỗ xe, em cứ vào nhà trước đi."
Chu Văn Bác dặn dò Từ Tú Liên, rồi lái xe về phía bãi đỗ xe.
Khi Từ Tú Liên vừa định bước vào nhà, Hồ Thúy mắt đảo liên hồi rồi liền gọi bà lại.
"Này, cô ở đâu tới vậy? Hai người quen biết nhau làm sao? Đã chung sống với nhau bao lâu rồi?"
Hàng loạt câu hỏi dồn dập của Hồ Thúy làm Từ Tú Liên thoáng chút choáng váng.
Bà không ưa lối chất vấn này, môi mím chặt, rồi đáp lời: " Tôi từ dưới quê lên..."
"Hừm, hóa ra là người dưới quê à."
Vừa nghe Từ Tú Liên bộc bạch thân phận, sắc mặt Hồ Thúy lập tức đổi khác, ánh mắt bà ta đầy vẻ khinh miệt, giọng nói cũng mang theo vài phần giễu cợt.
Bà ta thậm chí còn chưa để Từ Tú Liên nói hết lời đã vội vàng cắt ngang.
Người dưới quê thì có làm sao?
Từ Tú Liên nhíu mày, bà không hề nghĩ thân phận mình có gì đáng khinh, thế nên bà cũng hỏi ngược lại.
"Người dưới quê thì vừa quê mùa lại vừa nghèo rớt mồng tơi. Phó thị trưởng Chu dù sao cũng là một vị cán bộ cấp cao, đã từng tiếp xúc với bao nhiêu cô gái tài sắc, sao lại có thể để mắt đến cô được chứ?"
Hồ Thúy chẳng mảy may để ý đến cảm xúc của Từ Tú Liên, bà ta cứ thế nói toẹt ra.
Bà ta quả thực chẳng coi ai vào đâu, bởi lẽ bà ta là người thành phố, lại lấy được chồng thành phố cũng là một cán bộ, dẫu cấp bậc không cao bằng Chu Văn Bác nhưng bà ta vẫn thường tỏ thái độ hống hách với bà con lối xóm.
"Hồ Thúy, tư tưởng của cô có vẻ đã lệch lạc rồi đấy. Giờ đây là thời bình đẳng cho mọi người, nếu tôi còn nghe cô ba hoa điều tiếng như vậy nữa, đừng trách tôi không nể tình mà trình báo lên cấp trên."
Giọng nói lạnh băng của Chu Văn Bác vang lên phía sau hai người. Hồ Thúy giật mình quay đầu lại, không hay ông đã đứng đó tự bao giờ.
Chu Văn Bác tuy không phải người dễ tính, nhưng mọi khi vẫn giữ thái độ hòa nhã với mọi người. Đây là lần đầu tiên bà ta thấy ông lộ ra vẻ mặt đáng sợ đến nhường ấy!
Hồ Thúy bị dọa lùi lại một bước, nghe rõ lời Chu Văn Bác nói thì càng thêm kinh hãi. Nếu chỉ vì những lời thị phi này mà làm ảnh hưởng đến công danh sự nghiệp của chồng, thì bà ta thật sự khốn đốn mất thôi!