Lý Văn Thư nghi ngờ cô ta đến để khiêu khích mình, lập tức chất vấn.
"Tất nhiên là tôi phải ở đây chờ Vân Đình tỉnh lại. Ngày trước khi anh ấy làm nhiệm vụ rồi phải nhập viện quân đội, chính tôi là người đã túc trực chăm sóc anh ấy. Tôi hiểu anh ấy hơn cô nhiều, vả lại tôi là bác sĩ, tôi biết nhiều thứ hơn cô."
Tiêu Nhã cười nói dịu dàng, nhưng lời lẽ lại cố tình chèn ép Lý Văn Thư.
Dù sao trong phòng bệnh riêng này ngoài Giản Vân Đình đang hôn mê ra thì chỉ còn hai người phụ nữ họ, nên cô ta chẳng sợ lời nói của mình bị truyền ra ngoài.
"Vân Đình không cần cô chăm sóc đâu."
"Thật vậy sao?"
Tiêu Nhã nhếch mép cười khẩy, nhìn Lý Văn Thư bằng ánh mắt đầy kiêu ngạo: "Vân Đình đi cùng cô mà lại bị thương, còn cô thì hoàn toàn chẳng hề hấn gì, thế là làm sao?"
Đối mặt với lời buộc tội của Tiêu Nhã, Lý Văn Thư nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói rành rọt từng chữ một: "Cô lo xa quá rồi đấy. Cô nghĩ cô là ai mà lại có quyền ở đây?"
Chỉ với hai câu nói ấy, sắc mặt của Tiêu Nhã lập tức thay đổi.
Cô ta thực sự không có tư cách hay vị trí gì để nói những lời đó.
"Người yêu của tôi không cần cô bận tâm chăm sóc, bỏ ngay cái ý định hẹp hòi của cô đi."
Lý Văn Thư nhìn thấy phản ứng của Tiêu Nhã, khẽ nhếch môi.
"Cô..."
Tiêu Nhã trợn trừng mắt, quên cả giữ kẽ, lập tức đứng bật dậy.
"Đồng chí Tiêu Nhã, mời cô về cho. Cô quên mất giao kèo giữa chúng ta rồi sao?"
Lý Văn Thư lạnh nhạt bỏ lại một câu, rồi cúi đầu nhìn Giản Vân Đình.
Người đàn ông này rốt cuộc khi nào mới chịu tỉnh lại đây?
Tiêu Nhã tất nhiên không muốn rời đi, cô ta vẫn còn muốn ở lại để chờ Giản Vân Đình tỉnh dậy.
Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, giằng co. May mắn là Giản Vân Đình nằm trong phòng bệnh riêng, không có bệnh nhân khác, nếu không thì họ đã bị phàn nàn rồi.
Nhưng cô y tá bên ngoài vẫn nghe thấy tiếng ồn ào từ hai người, cô ấy liền mở cửa bước vào.
"Người nhà làm ơn nói chuyện nhỏ tiếng một chút, tránh làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi."
Giọng của cô y tá rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nhìn hai người lại có chút trách móc.
"Vâng, tôi sẽ chú ý ạ."
Lý Văn Thư đáp lời, rồi nhìn Tiêu Nhã với vẻ mỉa mai: "Vẫn còn ở đây sao?"
Cô y tá không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt cũng đầy tò mò nhìn Tiêu Nhã.
Tiêu Nhã cắn chặt môi, sợ Lý Văn Thư sẽ nói toạc mục đích của mình trước mặt người khác, không nói một lời nào, xoay người bỏ đi.
Nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng không cam tâm.
Cô ta chắc chắn sẽ không từ bỏ việc đến thăm Giản Vân Đình, sẽ đợi lúc Lý Văn Thư không có mặt ở đây mà đến!
Lý Văn Thư không hề hay biết về những toan tính đó của Tiêu Nhã. Sau khi mọi người đều đã rời đi, cô lại nhìn về phía Giản Vân Đình.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô dường như cảm thấy Giản Vân Đình vừa mới khẽ động đậy.
"Vân Đình, anh tỉnh chưa?"
Lý Văn Thư lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, giọng nói có chút khẩn trương.
Lông mi của người đàn ông khẽ run rẩy hai lần, dường như đang đáp lại lời Lý Văn Thư.
Giản Vân Đình rơi vào một biển ký ức sâu thẳm, trước mắt là những hồi ức mơ hồ, giống như những thước phim cũ lướt qua trước mắt anh.
Anh cố gắng hồi lâu, hình ảnh dần dần trở nên rõ ràng.
Những cảnh trong đó vừa quen thuộc lại vừa như chưa từng trải qua.
"Vân Đình..."
Trong ký ức, cô gái với đôi mắt sáng, nụ cười còn ngọt ngào hơn cả kẹo sữa, khẽ gọi tên anh.
Cô gái đó chính là Lý Văn Thư.
Ký ức lại chuyển cảnh, là lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi đó Lý Văn Thư toàn thân ướt sũng, nhưng vẫn nhìn anh với đôi mắt sáng ngời đầy bướng bỉnh...
Những ký ức lướt nhanh, thời gian trôi đi.
Lý Văn Thư thấy trên trán Giản Vân Đình không ngừng đổ mồ hôi, lo lắng lấy khăn tay lau giúp anh, đồng thời ấn vào nút gọi y tá trên giường bệnh.