Miệng của anh mấp máy, không biết nói gì, Lý Văn Thư cúi người lại gần hơn.
Cô muốn cố gắng nghe rõ anh đang thì thầm điều gì.
"Văn Thư..."
Người đàn ông vậy mà lại gọi tên cô, Lý Văn Thư hơi sững người.
Ngay giây tiếp theo, Giản Vân Đình đột ngột mở mắt, trong đôi mắt sâu thẳm ấy dường như chất chứa vô vàn cảm xúc mãnh liệt.
Lý Văn Thư chạm mắt anh, nhìn thấy trong đôi mắt đen láy ấy có rất nhiều điều mà cô không sao hiểu thấu.
"Vân Đình?"
Bác sĩ và y tá vẫn chưa đến, nhưng thấy Giản Vân Đình tỉnh lại, Lý Văn Thư mừng rỡ khôn xiết, không kìm được mà gọi tên anh.
"Lý Văn Thư."
Giọng nói của anh khàn khàn, nhưng không hề khó nghe, ngược lại còn mang một loại ma lực khó cưỡng, khiến tai của Lý Văn Thư như bị điện giật.
Giản Vân Đình dùng tay không bị thương chống đỡ cơ thể, đột nhiên ôm chặt lấy Lý Văn Thư đang đứng trước mặt.
Người đàn ông này vốn ít khi để lộ tình cảm thế này ở chốn đông người.
Lý Văn Thư chưa kịp phản ứng thì đã bị Giản Vân Đình kéo vào lòng.
Đầu của anh chôn sâu vào bên cổ cô, những sợi tóc hơi cứng khẽ lướt qua má cô.
Cảm nhận được lồng n.g.ự.c rộng lớn và vững chãi của anh, đầu óc Lý Văn Thư trở nên trống rỗng, theo bản năng đưa tay ôm lấy anh.
Cô trực giác nhận ra Giản Vân Đình lúc này có chút khác thường, nhưng không thể nào từ chối anh vào khoảnh khắc này.
Giản Vân Đình dường như có chút yếu mềm khi ở bên cô.
Hai người chỉ ôm nhau trong vài giây, cửa phòng đã vang lên tiếng bước chân. Giản Vân Đình lập tức nới lỏng vòng tay, nhẹ nhàng buông Lý Văn Thư ra.
"Giường số 8, bệnh nhân tỉnh rồi."
Vị bác sĩ dẫn đầu nhìn thấy Giản Vân Đình liền quay lại nói với người phía sau.
Giản Vân Đình là bệnh nhân được cấp trên đặc biệt căn dặn phải chăm sóc kỹ lưỡng, giờ anh đã tỉnh lại, các y bác sĩ cũng phần nào yên lòng, nhưng vẫn cần tiến hành những kiểm tra định kỳ.
Trong lúc Giản Vân Đình được các y bác sĩ kiểm tra, Lý Văn Thư kiên nhẫn đứng bên cạnh chờ đợi.
Cô cảm nhận rõ ràng ánh mắt nồng nàn, như muốn thiêu đốt của Giản Vân Đình cứ dán chặt lấy mình không rời.
Người đàn ông này mấy ngày trước đâu có phóng khoáng như vậy, anh ấy luôn có vẻ do dự, dường như muốn gần gũi cô nhưng lại bị điều gì đó níu giữ.
Lý Văn Thư hiểu rằng Giản Vân Đình ắt hẳn đang mang trong lòng những cảm xúc giằng xé, phức tạp về mình.
Nhưng vừa rồi, thái độ của anh lại khiến cô có cảm giác như mọi chuyện đã trở về quỹ đạo kiếp này...
Lý Văn Thư thoáng hoang mang, chẳng lẽ sau khi trọng sinh, Giản Vân Đình lại quay về với những ký ức của kiếp trước mà quên đi kiếp này sao?
Điều này xem ra khó lòng xảy ra, nếu đúng vậy thì chẳng lẽ cô cũng phải quay về sao!
Lý Văn Thư vội vàng rũ bỏ ý nghĩ đó, khẽ đưa mắt liếc sang bên cạnh.
Ánh mắt Giản Vân Đình sâu hút, không hề vội vàng mà thản nhiên nhìn thẳng vào khuôn mặt Lý Văn Thư, trong đôi mắt sâu thẳm còn thấp thoáng một nụ cười nhẹ nhàng.
Ánh mắt ấy khiến Lý Văn Thư bất giác thất thần, đến nỗi không hề hay biết bác sĩ đã rời đi tự lúc nào.
"Lại gần đây."
Giản Vân Đình cất giọng trầm ấm.
"Anh còn thấy trong người khó chịu ở đâu không?"
Lý Văn Thư rót một ly nước nóng, bước đến đưa tận tay anh.
Bàn tay to lớn của người đàn ông nhẹ nhàng bao trọn lấy bàn tay cô và cả chiếc ly, hơi nóng từ đó khiến Lý Văn Thư khẽ giật mình.
"Giờ thì không còn nữa, nhìn thấy em bình an vô sự như vậy, anh cảm thấy vui mừng khôn xiết."
Giản Vân Đình nói, khẽ mượn tay Lý Văn Thư để nâng ly nước lên uống.
Đôi mắt anh vẫn chưa một giây phút nào rời khỏi cô.
Trong tiềm thức, Lý Văn Thư cảm thấy Giản Vân Đình có chút khác lạ, nhưng không hiểu sao từ anh lại mang đến cho cô một cảm giác an tâm đến lạ.
Anh dường như đã đoán được cô đang muốn hỏi điều gì.
Giản Vân Đình chủ động nắm chặt lấy bàn tay cô, cất tiếng: "Văn Thư, anh đã nhớ lại tất cả rồi."
Lý Văn Thư bất giác siết chặt bàn tay đang được anh nắm, ánh mắt cô không rời khỏi Giản Vân Đình.