Trong đôi mắt phượng của Giản Vân Đình thoáng qua một tia khinh bỉ: "Chỉ cần không phải người mù thì đều có thể thấy rõ hai người này có vấn đề."
Không hiểu sao cô chú anh lại để mọi chuyện đi xa đến mức này mà không can thiệp lấy một lời.
Giản Vân Đình không tài nào hiểu nổi, nhưng anh cũng không định nhúng tay vào.
Bởi anh có thể nhìn ra rằng tình trạng hiện tại của hai người đó không phải chỉ xuất phát từ một mình Giản Minh Lôi.
Tại nhà họ Giản.
Giản Tâm Nhu đang ngồi trước gương tô son. Hôm qua cô ta vừa sắm một thỏi son mới, giá thành không hề rẻ chút nào nhưng quả thực rất đẹp, khiến gương mặt cô ta rạng rỡ hẳn lên.
Ngắm nhìn mình trong gương một hồi lâu, Giản Tâm Nhu khẽ mỉm cười hài lòng, rồi cầm bút kẻ mày lên, trau chuốt lại đôi lông mày của mình.
Cô ta không tin mình lại không thể hạ gục được Sở Phiên?
Giản Tâm Nhu vừa bước ra khỏi phòng, tay xách chiếc túi nhỏ, chuẩn bị đi tìm Sở Phiên và thực hiện bước cuối cùng trong kế hoạch của mình.
Người phụ nữ bên cạnh Sở Phiên thực sự quá chướng mắt, hơn nữa em gái của người phụ nữ đó lại là Hứa Đông, hiện giờ cô ta vô cùng căm ghét hai chị em này.
Cô ta đã tìm hiểu rất rõ, nhà họ Hứa cũng chỉ là một gia đình bình thường, bố mẹ không phải là viên chức nhà nước, vậy mà Hứa Thu lại có thể tìm được một đối tượng có điều kiện tốt như vậy, chẳng phải là cố gắng bám víu để moi tiền người ta sao?
Giản Tâm Nhu tự cho rằng mình không hề sai, cô ta đang ra tay cứu vớt Sở Phiên đó chứ!
Kể từ sau lần Sở Phiên giúp cô ta và bị Hứa Đông nhìn thấy, hai người đã không còn gặp lại nhau.
Giản Tâm Nhu dự định sẽ dụ dỗ Sở Phiên, xem anh ta có chủ động tìm đến cô ta không, nhưng cuối cùng cô ta vẫn phải nín nhịn.
Nhưng thực tế lại khác xa với dự đoán, cô ta thậm chí không thấy bóng dáng của Sở Phiên, người đàn ông này hoàn toàn không đoái hoài gì đến cô ta cả!
Nhận ra điều này, Giản Tâm Nhu đương nhiên không đành lòng, và điều đó càng khiến cô ta hạ quyết tâm hơn.
"Tâm Nhu, em lấy thứ này làm gì vậy?"
Tôn Cường nhìn cô ta với vẻ mặt đầy lo lắng, trong tay anh ta là một túi nhỏ đựng bột trắng.
Giản Tâm Nhu không nói rõ kế hoạch của mình, nhưng khi thấy túi thuốc, đôi mắt cô ta liền sáng lên.
Người đàn ông trước mặt là bạn học của cô ta ở trường, một kẻ khờ khạo. Cũng vì lần trước khi cô ta và Hứa Đông xảy ra xung đột, anh ta đã giúp đỡ và bênh vực cô ta, nên Giản Tâm Nhu mới quyết định lợi dụng anh ta.
Con cá này quả thực dễ câu, chỉ cần một chút ngọt ngào là anh ta đã ngây dại, giống hệt như Chu Định Quốc trước đây từng quanh quẩn bên cô ta.
Nghĩ đến điều này, Giản Tâm Nhu không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối. Thật lòng mà nói, Chu Định Quốc là một quân cờ rất hữu dụng, chỉ tiếc là giờ anh ta vẫn còn bị nhốt trong tù.
Ý nghĩ của cô ta nhanh chóng xoay chuyển, cô ta nở một nụ cười ngọt ngào và siết lấy tay Tôn Cường: "Tôn Cường, anh vẫn là đáng tin cậy nhất. Em lấy thứ này tất nhiên là có việc cần dùng, anh không cần phải lo lắng cho em đâu."
Nói rồi, cô ta tiện tay cầm túi bột nhỏ từ tay Tôn Cường.
Cảm nhận bàn tay mềm mại trong tay mình, Tôn Cường ngây ngất trước nụ cười ngọt ngào của Giản Tâm Nhu, đầu óc mơ màng, cũng ngốc nghếch cười theo.
Nhưng dẫu sao thì anh ta vẫn còn chút tỉnh táo, với ánh mắt đầy âu lo nhìn Giản Tâm Nhu: "Tâm Nhu, thứ này không thể dùng bừa được đâu, em..."
"Anh không tin em sao?"
Trong lòng Giản Tâm Nhu đã vô cùng bực bội, nhưng đối với Tôn Cường, cô ta vẫn bày ra vẻ mặt đau buồn.
"Không, ý anh không phải như vậy..."
Tôn Cường ngơ ngác, Giản Tâm Nhu vẫn là nữ thần trong lòng anh ta, sao có thể chịu được khi thấy cô ta buồn, nên vội vàng an ủi.