Nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy không yên, bởi thứ này vốn không phải là thứ tốt lành gì.
Hiện giờ Giản Tâm Nhu lại không nói rõ công dụng của nó, khiến anh ta vô cùng thấp thỏm.
Trong tay Tôn Cường là thuốc kích thích dành cho động vật. Để có được thứ này không dễ, anh ta phải tốn không ít công sức, dùng chút mánh lới mới có thể lấy được từ người thân.
Vẻ lo lắng của Tôn Cường lọt vào mắt Giản Tâm Nhu chỉ đáng gọi bằng một từ: hèn mạt.
Cô ta nhanh chóng che giấu đi sự khinh thường trong mắt, làm ra vẻ giận dỗi rồi quay lưng bỏ đi.
Thấy Giản Tâm Nhu như hờn dỗi, Tôn Cường cũng không dám hỏi thêm nữa, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô ta dần khuất dạng khỏi tầm mắt.
Cả hai đều không chú ý rằng từ xa có một người đã nhìn thấy toàn bộ cảnh này và tiến lại gần, nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Biểu cảm trên gương mặt Giản Tâm Nhu ngay lập tức trở nên lạnh lùng khi cô ta quay lưng lại với Tôn Cường. Cô ta nhìn túi bột thuốc trong tay mình, nhếch nhẹ khóe môi.
Mọi chuyện đến nước này, đều là do các người đã dồn ép tôi.
Giản Tâm Nhu nắm chặt túi thuốc trong tay, tự lẩm bẩm trong lòng.
Bản thân Giản Tâm Nhu vốn không có nhiều nỗi cắn rứt, lần này lại tự huyễn hoặc bản thân, càng cho rằng những gì cô ta làm là đúng.
Chỉ có như vậy, cô ta mới có thể chia rẽ Sở Phiên và Hứa Thu. Hai người bọn họ vốn dĩ không nên ở bên nhau.
Nhưng cô ta lại không hay biết rằng, Chu Định Quốc mà cô ta vừa nghĩ đến, hôm nay vừa được tha về khỏi tù!
"Cháu trai, sau khi mãn hạn nhớ cải tạo tốt, đừng để bị đưa vào lại nhé!"
Viên cảnh sát phụ trách thả người còn dặn dò kỹ càng.
Chu Định Quốc mím môi gật đầu. Khoảng thời gian trong tù đã khiến anh ta sụt mất hơn mười cân.
Gương mặt anh ta hốc hác, gầy đến trơ cả xương hàm, nom chỉ còn da bọc xương.
Anh ta chỉ mặc một chiếc áo bông cũ phát trong trại giam để ra ngoài. Đương nhiên, chất liệu không ấm áp bằng hàng chợ bên ngoài, nhưng cũng đủ để che chắn gió lạnh.
Trên đầu đội chiếc mũ len cũ sờn, cố che đi mái tóc lởm chởm vừa mọc lại sau khi cạo trọc.
Đường phố ngập tràn tuyết trắng, vẫn chưa kịp tan. Anh ta bước đi liêu xiêu, khó nhọc trở về nhà.
Mọi người đều biết anh ta được thả ra trước hạn.
Điều này là nhờ Chu Định Quốc trong thời gian ở tù có nhiều biểu hiện cải tạo tốt, thậm chí còn lập được công lớn. Anh ta đã tố giác và hỗ trợ cảnh sát bắt giữ một tên tù nhân đang chuẩn bị vượt ngục, nhờ đó mà được giảm án.
Những ngày tháng trong tù đã dần mài mòn đi khí thế ngông cuồng của Chu Định Quốc. Lúc mới vào, anh ta còn chút ngổ ngáo, nhưng bên trong đó đầy rẫy những băng nhóm kết bè kết phái, anh ta lại là người mới vào, nên tất nhiên bị bắt nạt.
Từ lúc không phục ban đầu đến sau này phải khuất phục, Chu Định Quốc ăn không đủ no, mặc chẳng đủ ấm, còn bị hành hạ đánh đập, quả thực cái khổ không sao kể xiết.
Hơn nữa, bấy lâu nay, Giản Tâm Nhu chưa từng đến thăm anh ta một lần, thậm chí cũng không nhắn gửi gì qua ai cả.
Chu Định Quốc vốn là vì Giản Tâm Nhu mà phải vào tù. Sau lần chịu cảnh lao ngục này, anh ta cũng nhìn thấu được nhiều điều. Tấm chân tình nồng nhiệt dành cho Giản Tâm Nhu cũng dần nguội lạnh.
Quay đầu nhìn lại trại giam lần cuối, Chu Định Quốc thu lại ánh nhìn của mình.
Ở bên này, Lý Văn Thư được Giản Vân Đình đưa về nhà, liền nhìn thấy Lý Văn Phương đi đến với đôi mắt sáng rực vẻ tò mò.
"Lại chuyện gì nữa thế?"
Lý Văn Thư cởi áo khoác dính đầy tuyết phủ, treo lên tường rồi quay lại mỉm cười hỏi Lý Văn Phương.