"Chị Hứa Thu, chị không khát sao?"
Giản Tâm Nhu thử dò hỏi.
" Tôi không có thói quen uống nước khi ăn cơm."
Hứa Thu khẽ mỉm cười đáp lại, nhưng trong ánh mắt Giản Tâm Nhu, một tia lo lắng vẫn lướt qua.
Cô ta đã lén bỏ thuốc kích thích vào trong ấm nước. Nước rót ra đều có thuốc, bản thân cô ta thì một giọt cũng không dám động vào.
Cứ nghĩ kế hoạch sẽ diễn ra suôn sẻ, nào ngờ Hứa Thu lại có thói quen oái oăm này.
Giản Tâm Nhu không khỏi siết chặt nắm tay dưới gầm bàn.
"Tâm Nhu, bát canh này ngon lắm, cô nếm thử xem."
Hứa Thu chủ động múc cho Giản Tâm Nhu một bát canh. Cô ta nhận lấy mà đầu óc vẫn còn mải nghĩ xa xôi, và rồi, bất cẩn làm đổ chút canh nóng lên tay.
"Ái da!"
Giản Tâm Nhu thốt lên, tuy canh không quá nóng bỏng, nhưng cảm giác nhờn nhợt của dầu mỡ khiến cô ta vô cùng khó chịu, theo phản xạ, cô ta suýt nữa buông lời trách móc.
" Tôi không cố ý đâu, Tâm Nhu cô không sao chứ?"
Thấy vẻ mặt có lỗi của Hứa Thu, Giản Tâm Nhu vội nén giận, tự nhủ phải giữ bình tĩnh. Cô ta gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Không sao đâu, em đi rửa tay một chút là được."
Nói rồi, cô ta đứng dậy đi về phía gian bếp.
Hứa Thu chờ đến khi bóng lưng cô ta hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt mình, liền nhanh chóng đổ vội ly nước trước mặt vào bát canh.
Cô ấy căng thẳng đến mức đôi tay cũng khẽ run rẩy.
"Thu Thu, em làm gì thế..."
Sở Phiên mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, anh ta vẫn chưa hiểu vì sao Hứa Thu lại làm vậy.
"Anh đừng uống bất kỳ thứ canh hay nước nào trên bàn."
Hứa Thu nói nhanh, giọng gấp gáp. Cô ấy không chắc chắn Giản Tâm Nhu có giở trò hay không, chỉ là muốn "lấy độc trị độc", gậy ông đập lưng ông.
Nếu Giản Tâm Nhu không làm gì, thì mọi chuyện đều tốt đẹp. Nhưng nếu có thuốc, kẻ chịu hậu quả cuối cùng sẽ là chính cô ta.
Tạm thời, Hứa Thu không định nói chuyện này với Sở Phiên.
Đúng lúc đó, Giản Tâm Nhu quay lại.
Hứa Thu giả bộ đưa ly nước rỗng lên môi, làm như vừa uống xong.
Thấy chiếc ly rỗng tuếch, ánh mắt Giản Tâm Nhu lóe lên niềm vui chiến thắng. Thành công rồi!
" Tôi lại múc thêm cho cô một bát canh nữa nhé, cô thử xem."
Hứa Thu đặt ly xuống, chỉ tay vào bát canh đặt trước mặt Giản Tâm Nhu.
Cảm giác đắc thắng khiến Giản Tâm Nhu hoàn toàn yên tâm. Cô ta khẽ mỉm cười cảm ơn rồi uống cạn bát canh.
"Mùi vị cũng ngon thật."
Giản Tâm Nhu dùng khăn giấy lau miệng. Quả thực lúc này cô ta khá khát khô, nhưng nước trong ấm không thể uống, chỉ đành uống canh để giải khát.
"Sở Phiên! Hôm nay bưu điện có việc gấp, tôi đang định đến tận nhà tìm cậu đây!"
Rất tình cờ, một đồng nghiệp của Sở Phiên đi tới, vỗ vai anh ta.
"Chuyện này..."
Sở Phiên ngập ngừng nhìn Hứa Thu trước mặt, vốn dĩ anh ta muốn dành cả ngày hôm nay để ở bên cô ấy.
"Anh Sở Phiên, anh có việc thì cứ đi đi, đừng để lỡ việc công chứ."
Giản Tâm Nhu chớp mắt, giục giã với giọng điệu khá gấp gáp, ẩn chứa sự mong đợi.
Hứa Thu nhẹ nhàng liếc cô ta, không nói gì, chỉ nhìn Sở Phiên và khẽ gật đầu đồng ý.
Do tình huống bất ngờ, Sở Phiên đành phải vội vàng rời đi.
Bàn ăn chỉ còn lại hai người. Giản Tâm Nhu thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt tràn đầy vẻ giễu cợt nhìn Hứa Thu, hoàn toàn khác hẳn vẻ dịu dàng giả tạo lúc nãy.
"Đừng tưởng cô có thể leo lên được Sở Phiên. Cứ tận hưởng trọn vẹn hôm nay đi."
Lời nói của cô ta tuy khó hiểu, nhưng Hứa Thu lại hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc.
"Câu này nên nói cho cô nghe thì đúng hơn."
Hứa Thu đột ngột đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, bỏ lại câu nói ấy cho Giản Tâm Nhu.
Giản Tâm Nhu cho rằng cô ấy bị mình chọc tức, đang giận quá mất khôn mà phản ứng lại, liền cúi đầu nhìn tay mình.
Thuốc bắt đầu có tác dụng sau khoảng hai mươi phút, Hứa Thu chắc chắn không thể đi xa được.
Muốn ra khỏi nhà hàng này, cô ấy nhất định phải đi qua một con hẻm nhỏ, và đám người của cô ta đang đợi sẵn ở đó.