Đúng lúc Lý Văn Thư định đứng lên, Giản Vân Đình đã nhanh tay rút một mảnh giấy, khẽ lau khóe môi cô. Động tác anh nhẹ nhàng như lướt, ánh mắt thì đầy chăm chú, không rời.
Lý Văn Thư thấy mặt mình nóng ran. Chắc là do ăn mì vội vã, vệt nước sốt dính lem ra môi, không ngờ đã lớn rồi mà vẫn để vương vãi như trẻ con thế này.
Nhưng cô nào hay biết, chính hình ảnh ấy lại khiến trái tim Giản Vân Đình như có lửa đốt, một cảm giác khó bề kìm nén dâng lên trong lòng.
Cô gái trước mắt, làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt phượng sáng rỡ như biết nói, cặp môi đỏ mọng không son phấn mà vẫn đẹp rạng ngời, quả thực khiến người ta say đắm khôn nguôi.
Cố trấn tĩnh lại bản thân, Giản Vân Đình vứt mảnh giấy vào thùng, rồi đứng dậy bước ra quầy tính tiền.
"Tay anh đỡ chưa?"
Trên đường đi, Lý Văn Thư chợt nhớ ra vết thương trên tay Giản Vân Đình, liền vội vàng hỏi han.
Vừa rồi cô đã lỡ đãng, không mấy để tâm đến vết thương của anh. Phần lớn cũng bởi Giản Vân Đình trước mặt cô chưa từng tỏ vẻ đau đớn hay khác lạ, khiến cô gần như quên bẵng mất chuyện anh bị thương.
"Đỡ rồi."
Giản Vân Đình xòe bàn tay ra, vết thương đã bắt đầu kéo da non, không còn cần băng bó nữa.
Sao lại lành nhanh đến thế?
Lý Văn Thư nhìn xuống đầy nghi hoặc. Rõ ràng vết thương mới chỉ kéo da non, bên trong vẫn chưa lành hẳn hoàn toàn.
Bàn tay của Giản Vân Đình rất đẹp, các ngón thon dài, những khớp tay tuy có chút chai sần nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ ngoài nam tính của anh.
Thế nhưng vết sẹo này lại khiến cả bàn tay anh thêm vẻ từng trải, phong trần.
Lý Văn Thư nhìn vết sẹo lòng chợt quặn thắt. Như bị một lực nào đó sai khiến, cô bất giác cúi xuống, khẽ đặt lên vết sẹo một nụ hôn.
Giản Vân Đình giật thót mình, cả người như bị điện giật, các ngón tay khẽ co rúm lại.
Đôi môi cô mềm mại, nhẹ bẫng như một cánh hoa vừa đậu.
Ánh mắt Giản Vân Đình nhìn Lý Văn Thư lập tức trở nên bỏng cháy, thâm trầm.
Anh không hiểu vì lẽ gì mình lại say mê Lý Văn Thư đến vậy, chỉ muốn ngay lập tức ôm chặt lấy cô, che chở và cưng nựng.
"Mình đến khu trò chơi điện tử kia nhé?"
Lý Văn Thư hướng ánh mắt về phía xa, đôi mắt bỗng nhiên sáng rỡ.
"Được thôi, tùy em."
Ban đầu, Giản Vân Đình định từ chối. Anh đã từng ghé qua chốn đó nhiều lần, lớn lên ngay tại khu phố này, từ lâu đã chán ngán mọi trò chơi ở đây. Nhưng khi thấy cô gái nhỏ trước mặt lộ vẻ vô cùng hứng thú, anh vẫn không đành lòng mà gật đầu đồng ý.
Ở kiếp trước, Lý Văn Thư cũng chưa từng đặt chân vào một khu trò chơi điện tử nào như thế này, nên cô đầy hứng khởi bước vội vào trong.
Có Giản Vân Đình kề bên, cô cảm thấy lòng mình thật vững chãi.
Vừa bước vào, căn phòng nhỏ đã ngập ngụa khói thuốc, tiếng cười đùa, tiếng cãi vã ồn ã vọng khắp mọi ngóc ngách.
Dưới ánh đèn vàng vọt, mờ ảo, nam nữ thanh niên túm tụm thành từng nhóm ba, bốn người. Kẻ thì vừa cầm hộp cơm bới vội vừa chăm chú dõi theo người khác chơi, người thì lại hò hét cổ vũ ầm ĩ.
Trong đám đông ấy cũng có không ít nhóc tì. Dù sao cũng đang là dịp Tết, đứa nào đứa nấy đều được người lớn mừng cho chút tiền lì xì, nên hào phóng tới đây tiêu xài.
Lý Văn Thư ngỡ ngàng như lạc vào một phiên chợ. Cô khẽ ngẩn ngơ một lát rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y Giản Vân Đình, cùng anh bước sâu vào bên trong.
Những trò chơi thời đó dĩ nhiên chưa thể phát triển đa dạng như đời sau, chủ yếu vẫn là các trò hành động và b.ắ.n s.ú.n.g đơn giản.
Lý Văn Thư thấy mọi thứ đều mới mẻ lạ lẫm, cô đổi mấy đồng xu rồi tiến đến trước một máy chơi arcade loại trống để bắt đầu trải nghiệm.
Trong khu trò chơi điện tử này tuy cũng có bóng dáng các cô gái, nhưng số lượng chẳng mấy đông. Phần lớn họ đều đi cùng bạn trai, và hiếm khi tự mình đứng chơi một mình.
Thấy một cô gái xinh xắn như Lý Văn Thư đứng trước máy chơi điện tử, không ít kẻ đã xúm lại gần, tò mò hóng chuyện.
"Cô nương không biết chơi thì dẹp ra, để tôi chơi cho..."
Lời của gã thanh niên chưa kịp dứt, một bàn tay mạnh mẽ đã đặt phịch xuống bả vai cậu ta.
Gã ta ngậm điếu thuốc, vẻ mặt khó chịu quay phắt đầu lại, định xem đứa nào dám xen vào chuyện của mình, ai ngờ lại chạm ngay ánh mắt lạnh lùng của Giản Vân Đình.
Sao lại thấy người đàn ông này càng nhìn càng quen mắt thế nhỉ?
Ánh mắt gã thanh niên dừng lại trên đôi lông mày sắc lẹm và đôi mắt lạnh lẽo như băng của Giản Vân Đình. Cố gắng vắt óc suy nghĩ một lát, gã đột nhiên mặt cắt không còn một hạt máu.