Trời đất ơi, người trước mắt này chẳng phải là Giản Vân Đình đó sao? Kẻ mà cả khu này chẳng một ai dám động vào? Hôm nay sao anh lại có mặt ở đây chứ?
"A, anh Vân Đình! Thì ra là anh! Ha ha, đây là... bạn gái của anh sao? Xinh đẹp thật đấy! Hai người quả là một cặp trời sinh!"
Dù Giản Vân Đình chẳng nói một lời, nhưng cái khí lạnh tỏa ra từ người anh cũng đủ khiến gã thanh niên sợ đến mức chân tay bủn rủn, mềm nhũn như bún thiu.
Chỉ cần không phải kẻ mù lòa, ai cũng thừa biết Giản Vân Đình và Lý Văn Thư có mối quan hệ chẳng hề tầm thường, nếu không thì anh đã chẳng lộ liễu ra tay bảo vệ cô như thế.
Gã thanh niên nuốt ực nước bọt, thầm nghĩ, không ngờ hôm nay mình lại xui xẻo đến vậy mà đụng phải Giản Vân Đình. May phúc là chưa làm gì quá đáng.
Nhìn bộ dạng sợ sệt co rúm của gã ta, Giản Vân Đình cũng chẳng buồn để mắt tới nữa.
Gã thanh niên thở phào nhẹ nhõm, lập tức thay đổi hẳn thái độ, vội vàng ân cần mang nước ngọt ra mời hai người.
Nhưng cả hai vừa mới ăn uống no nê, nào có hứng thú gì với đồ uống của gã.
Sau khi bỏ đồng xu vào khe, Lý Văn Thư đã bắt đầu chơi, gương mặt hiện rõ vẻ hứng thú.
Cô trước nay chưa từng đụng đến trò này, nên thua liền mấy ván. Thế nhưng cô cũng dần nắm bắt được quy luật. Giản Vân Đình đứng kề bên, thỉnh thoảng lại góp ý vài ba câu.
Sau đó, Lý Văn Thư bắt đầu liên tục "hạ gục" đối thủ. Âm thanh lách cách của nút bấm và cần điều khiển vang lên liên hồi, giữa căn phòng ồn ào náo nhiệt này cũng chẳng mấy nổi bật.
Ấy vậy mà Lý Văn Thư cứ thắng liên hồi, điều này quả thực không hề bình thường chút nào!
Nghe đồn phòng chơi điện tử có một cô gái chơi game cực đỉnh, đám thanh niên trong quán tò mò kéo lại xem chật cả lối đi.
Chứng kiến những ngón nghề của Lý Văn Thư, ai nấy đều phải xuýt xoa, quả là một tay chơi điệu nghệ.
Có Giản Vân Đình đứng sừng sững bên cạnh, chẳng ai dám ho he trêu ghẹo cô, chỉ có thể im lặng đứng xem.
Chơi chán chê, Lý Văn Thư quay người lại mới hay xung quanh đã vây kín người từ lúc nào.
Từ bao giờ mà đông người đến thế này không biết!
Nhưng vì có Giản Vân Đình đứng đó, chẳng ai dám mon men đến gần.
Lý Văn Thư nhìn giỏ xu đầy ắp, rồi ra quầy đổi lại tiền. Ông chủ quán trợn tròn mắt, méo xệch cả mặt, mở cửa từ ngày nào đến giờ, ông chưa từng thấy ai “càn rỡ” đến vậy.
Hai người vừa định bước ra ngoài, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn, sang sảng giữa đám đông.
"Mày dám thắng tao, đừng hòng bước ra khỏi cửa này!"
Giọng nói nghe quen tai, vọng lên giữa tiếng huyên náo của phòng chơi điện tử, Lý Văn Thư theo phản xạ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Trịnh Văn Cường đang trừng mắt, hung tợn quát thẳng vào mặt một thằng bé.
Trên trán cậu ta nổi gân xanh cuồn cuộn, khuôn mặt hằm hằm sát khí, không ngờ lại giống y đúc bộ dạng ở kiếp sau của hắn.
Lý Văn Thư khẽ cau mày, nhưng không có ý định nhúng tay vào chuyện thiên hạ.
Bởi cô nhìn ra, thằng bé đối diện có vẻ là con nhà gia giáo, khá giả, hẳn sẽ không để Trịnh Văn Cường bắt nạt.
Hơn nữa, ông chủ quán điện tử cũng đang đứng đó, sẽ không để mọi chuyện vượt quá giới hạn.
Nghĩ vậy, hai người liền lặng lẽ rời khỏi phòng chơi điện tử.
Trịnh Văn Cường bận bận tức tối, căn bản không để ý tới Lý Văn Thư, lúc này hắn ta đang trợn mắt nhìn chằm chằm vào thằng bé trước mặt.
Thằng bé đối diện cũng chẳng chịu kém cạnh, trừng mắt nhìn lại: "Mày tưởng cái phòng chơi điện tử này là của nhà mày chắc mà vênh váo thế hả? Cái thái độ gì đây!"
Dứt lời, thằng bé nhanh tay bấm lia lịa, nhân vật trong trò chơi đã dứt điểm hạ gục nhân vật của Trịnh Văn Cường.
Nghe tiếng báo hiệu thua cuộc của máy game, mắt Trịnh Văn Cường đỏ rực lên vì tức.
Hắn ta đã chật vật lắm mới phá đến cửa ải này, vậy mà lại bị người khác hạ gục một cách dễ dàng như thế!
"Mày đánh bại nhân vật của tao, tao cũng phải đánh bại mày!"
Thằng bé đang chơi thì bị Trịnh Văn Cường xông tới đ.ấ.m một cú trời giáng, ngã nhào xuống đất, choáng váng cả đầu óc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Gia đình thằng bé vốn không phải dạng thiếu thốn, bố mẹ cũng thường xuyên cho nó chút tiền tiêu vặt, nó cũng là khách ruột của phòng điện tử này, nhưng chưa bao giờ đụng phải kẻ ngang ngược như vậy!