Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 580

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Thường Quân lồm cồm bò dậy, khuôn mặt trắng nõn đã đỏ bừng vì uất ức, nó cũng vung tay đ.ấ.m trả lại một đấm.

Dù sao nó cũng đã chơi ở phòng điện tử này nhiều lần, dù chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, nên nó chẳng hề nao núng.

Nhưng Trịnh Văn Cường vốn cao lớn, sức vóc lại hơn người, thêm vào đó còn có thằng em Trịnh Văn Bân xúm vào trợ lực.

Hai anh em thằng Trịnh, một đứa giữ chặt Thường Quân, một đứa ra tay đánh tới tấp, khiến cuộc ẩu đả càng lúc càng gay gắt.

Thường Quân dù có chống trả kịch liệt cũng không thể địch lại hai anh em họ Trịnh, rất nhanh đã bị đè chặt xuống sàn mà hứng chịu những cú đ.ấ.m liên hồi.

Trịnh Văn Cường càng ra tay càng hăng máu, đến mức mắt đỏ ngầu, nắm đ.ấ.m tung ra không chút nương tay như muốn đoạt mạng.

Dù sao hắn cũng đã ngoài mười tuổi, sức lực không phải dạng vừa, nếu cứ để hắn tiếp tục ra tay, e là Thường Quân khó giữ được tính mạng.

Lúc đầu Thường Quân còn cố gắng vùng vẫy phản kháng, nhưng sau đó thì gần như bất động.

"Làm gì vậy!"

Cuối cùng một người trông coi phòng chơi điện tử mới để ý tới chuyện này, vội vã chạy đến can ngăn.

Hành động thô bạo của hai anh em Trịnh Văn Cường cuối cùng cũng bị chặn đứng.

Thấy người lớn can thiệp, hai anh em liếc nhìn nhau rồi nhanh chân bỏ chạy, giữa đám đông lộn xộn trong phòng chơi điện tử, chúng lủi mất nhanh như cá gặp nước.

Thường Quân nằm sõng soài trên sàn, mặt mày be bét máu, hơi thở thoi thóp. Những người có mặt trong phòng điện tử sợ xảy ra chuyện lớn, vội vàng hô hoán tìm người đưa thằng bé đi bệnh viện.

Khi mọi người sực tỉnh muốn tìm cho ra thủ phạm, hai anh em nhà kia đã biến mất hút. Tuy vậy, vẫn có nhiều người đã nhìn rõ mặt mũi chúng và biết chúng là con cái nhà ai, liền cung cấp thông tin cho cha mẹ Thường Quân.

Về phần Thường Quân, khi cha mẹ thằng bé hay tin, họ vội vã chạy đến bệnh viện.

Nhìn thấy đứa con trai cưng từ bé đến lớn chưa từng phải chịu một vết sẹo nào, nay lại bị đánh cho sưng vù như đầu heo, khắp người bầm tím, mặt mũi cũng thâm tím, họ giận đến tím gan tím ruột, sao mà kiềm chế nổi!

Họ còn chưa từng dám đánh mắng con một lời, vậy mà bây giờ con họ lại bị hai đứa nhóc trời đánh kia hành hung đến nông nỗi này, làm sao mà họ cam tâm chịu được?

Cả hai vợ chồng đều là cán bộ trong cơ quan nhà nước, quen biết không ít mối, ngay lập tức họ huy động mọi mối quan hệ để truy tìm hai đứa đã dám ra tay đánh con trai mình.

"Mẹ ơi, con đau quá..."

Thường Quân nhìn thấy mẹ mình, nước mắt giàn giụa. Thằng bé hoàn toàn không hiểu sao lại vô cớ dính vào hai thằng nhóc đầu đường xó chợ kia, tự nhiên bị chúng đánh cho một trận, thật quá ấm ức!

Vì bị đánh đến gãy mất một chiếc răng, thằng bé nói chuyện cũng không được rành rọt, giọng cứ líu nhíu.

Nhìn thấy con trai mình tả tơi như vậy, mẹ Thường không kìm được nước mắt, vội ôm con an ủi: "Quân Quân của mẹ, mẹ sẽ nhanh chóng tìm ra hai đứa vô giáo dục đó, nhất định phải bắt chúng chịu tội, con cứ yên tâm."

Dứt lời, bà gạt nước mắt, quay sang trừng mắt nhìn chồng: "Đã có tin tức gì chưa?"

Tiền thuốc men chữa trị thì họ không thiếu, nhưng nhất định phải bắt kẻ đã ra tay đánh con mình phải trả giá!

"Có rồi, có người nói là hai đứa con nuôi nhà Giản Vi Quốc."

Bố Thường vội vã thuật lại tin tức mình vừa nghe ngóng được.

Có được manh mối, hai vợ chồng không còn chần chừ gì nữa, lập tức dẫn Thường Quân đi tìm cho ra lẽ!

Dù Thường Quân bị đánh đập khắp người, mình mẩy đầy thương tích, nhưng nhờ những người trong phòng chơi điện tử kịp thời can ngăn, nên may mắn chưa đến mức phải nhập viện.

Cả gia đình ba người kéo đến khu tập thể, dáng vẻ giận dữ đùng đùng của họ lập tức thu hút không ít bà con lối xóm ra hóng chuyện.

Vì không rõ nhà của Giản Vi Quốc ở chốn nào, cha Thường lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, rút một điếu đưa cho một ông lão đang ngồi nghỉ gần đó: "Chào chú, chú có biết nhà Giản Vi Quốc ở đâu không? Chúng tôi có chuyện muốn tìm ông ấy!"

Ông lão nhìn thấy ba người ăn vận bảnh bao, sang trọng, ánh mắt nán lại trên gương mặt sưng húp của Thường Quân chốc lát, thầm nghĩ không hiểu sao thằng bé lại bị đánh cho ra nông nỗi này. Nhưng dù sao cũng đã nhận thuốc của họ, ông nhanh chóng chỉ đường.

Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 580