Nhận được chỉ dẫn, cả ba nhanh chóng sải bước tới. Từ xa nhìn thấy một căn nhà nhỏ, cha Thường liền đi thẳng tới gõ cửa.
Hôm ấy đúng lúc cả nhà Giản Vi Quốc đều có mặt ở nhà. Nghe tiếng gõ cửa, Cao Thúy Lan mở ra, nhìn thấy mấy gương mặt lạ lẫm, đang định lên tiếng thì lại thấy cha Thường ăn vận không giống người thường, nét mặt lập tức trở nên niềm nở: "Chắc anh đến để đặt làm nội thất cho nhà phải không? Mời vào, mời vào."
Cha Thường nói với giọng lạnh băng: "Không, chúng tôi đến đây để đòi lại công bằng cho con trai mình."
Ba người bước vào sân, Cao Thúy Lan vẫn chưa hiểu lời họ nói, trong mắt lộ vẻ bối rối.
Giản Vi Quốc cũng bước ra, ánh mắt dừng trên đôi giày da cá sấu và chiếc đồng hồ Thụy Sĩ của cha Thường, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thấp thỏm.
"Ý của anh là gì?"
Giản Vi Quốc đoán được người trước mặt không phải nhân vật tầm thường, nên giọng nói rất nhẹ nhàng.
Trên mặt ông ta còn nở nụ cười, trông có vẻ là người rất dễ giao tiếp.
Nhưng vợ chồng cha mẹ Thường đang nổi trận lôi đình, nào có ý định giữ kẽ hay nể nang hai người trước mặt.
"Ông nhìn xem con trai nhà ông đã đánh con tôi ra nông nỗi nào! Còn nhỏ mà đã ác độc như vậy, rõ ràng là muốn đánh người đến chết!"
Mẹ Thường kéo con trai mình lên, gương mặt cậu bé bầm tím sưng húp, trên đầu còn quấn một miếng băng gạc lớn, trên mặt thoa đầy thuốc đỏ, trông đến là thảm thương.
Cũng chẳng nói chi đến cánh tay lộ ra thì chằng chịt vết xước, vết bầm.
Cao Thúy Lan và Giản Vi Quốc đều sững sờ. Nhà họ làm gì có đứa nhỏ nào lại đi gây sự đánh người như thế!
"Có phải anh tìm nhầm nhà rồi không? Con gái nhà này làm sao có thể đánh con trai anh ra nông nỗi này được, con bé rất ngoan..."
"Ai bảo tôi nói là con gái bà khi nào? Chính là hai thằng con trai nhà bà đó!"
Mẹ Thường lập tức ngắt lời Cao Thúy Lan, mắt trừng trừng nhìn bà ta.
Hai thằng con trai?
Giản Minh Lôi và Giản Minh Diệu chắc chắn không thể làm chuyện bắt nạt trẻ con như vậy, vậy chỉ còn hai đứa nhỏ chúng tôi nhận nuôi.
Cao Thúy Lan và Giản Vi Quốc nhìn nhau, mặt cả hai đều sa sầm.
Ngay lập tức họ gọi Trịnh Văn Cường và Trịnh Văn Bân đang chơi trong nhà ra.
Hai người lớn đều có vẻ nghiêm trọng, giống như sắp có chuyện không hay xảy ra, Trịnh Thanh Thanh cảm thấy có gì không ổn, liền nhanh chóng đi theo.
Trịnh Văn Cường và Trịnh Văn Bân đều chưa biết chuyện gì đang xảy ra, đặt đồ chơi xuống, bước ra ngoài với vẻ mặt ngơ ngác.
Khi nhìn thấy Thường Quân đang đứng ở cửa, đồng tử của Trịnh Văn Cường và Trịnh Văn Bân co rút mạnh. Họ không ngờ rằng gia đình này lại có thể tìm đến tận nhà.
"Hai đứa có phải đã đánh người ta không?"
Giản Vi Quốc tỏ ra vô cùng khó chịu, hai đứa trẻ này thực sự khiến ông ta mất hết thể diện.
Gần đây sao ông ta lại đen đủi thế này? Trước là cô con gái lớn mà ông ta tự hào làm ông ta mất mặt, giờ đến hai đứa nhỏ mà ông ta nhận nuôi cũng gây họa cho ông ta!
Dù sao cũng là con nuôi, Giản Vi Quốc chưa từng thực sự dạy dỗ hai đứa. Điều duy nhất ông ta thực sự để tâm là làm sao khui ra được bí mật về chiếc hòm vàng mà bọn trẻ này có thể biết.
"Chú, bọn cháu không cố ý..."
Nhìn thấy cha mẹ của người ta đã đến, và trông họ không phải là người bình thường, Trịnh Văn Bân rất khéo léo, cúi đầu xin lỗi nhanh chóng.
Riêng thằng Trịnh Văn Cường thì vẫn cứng đầu, không chịu phục. Khi đó cậu ta thực sự muốn đánh c.h.ế.t cậu bé kia, chẳng khác nào những lần nó ra tay sát hại mấy con chim sẻ non trước kia, chỉ tiếc là kế hoạch không thành.
Nhận ra thái độ của Trịnh Văn Cường, Trịnh Văn Bân đứng sau vỗ mạnh một cái vào cậu ta, lúc này cậu ta mới chịu khó mà cúi cái đầu ngạo mạn ấy xuống.