Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 620

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Vương Toàn nghênh mặt lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Lý Văn Thư, cười nhếch mép, giọng điệu đầy vẻ ngạo mạn.

"Ông hỏi tôi là ai ư? Tôi là chủ của nhà máy này."

Có lẽ vì giọng Lý Văn Thư quá đỗi bình tĩnh, Vương Toàn còn tưởng cô đang nói đùa, liền bật cười ha hả: "Cô là chủ à? Ha ha ha, con bé này ăn nói ngông cuồng thật! Ai mà chẳng biết bà chủ nhà máy này là cô Lý chứ!"

"Đây là đồ đệ của tôi, tôi muốn đối xử thế nào thì đối xử, cô xen vào làm gì?"

Nói xong, ông ta liếc mắt khinh thường, kéo cậu thiếu niên về chỗ làm.

"Vương Toàn, ngày nào ông cũng bắt Hồ Cửu làm việc riêng cho mình, vậy mà vẫn chưa đủ bóc lột hay sao? Đâu thể bắt người ta nhịn đói nhịn khát mà vắt kiệt sức mãi được!"

Một công nhân khác thấy không chịu nổi nữa, không kìm được lên tiếng.

"Việc của mày à!"

Vương Toàn trợn mắt nhìn người vừa mở miệng.

Thực ra chuyện ông ta bóc lột đồ đệ, phần lớn mọi người không ai hay biết vì dĩ nhiên việc này không thể để lộ ra bên trên. Các thợ cả khác cũng không biết, vì đãi ngộ và nơi làm việc của họ không giống với công nhân bình thường.

Hơn nữa, chỉ cần Vương Toàn nói là sư phụ dạy đồ đệ thì người khác cũng chẳng dám ý kiến gì.

Chuyện này chỉ có vài người gần gũi với Hồ Cửu biết rõ mười mươi.

"Vương Toàn phải không? Từ giờ ông không còn là nhân viên của nhà máy nữa. Đi tìm bộ phận kế toán để thanh toán lương rồi cuốn xéo đi."

Lý Văn Thư không nhớ mình từng tuyển dụng một người như thế này. Chắc là một kẻ vô tích sự đã lọt lưới trong đợt tuyển dụng lớn vừa qua.

Cái loại sâu mọt thế này thì không thể tiếp tục giữ lại nhà máy mà làm hại công nhân được.

Vừa nghe những lời này, Vương Toàn lập tức tức tối, toàn thân ông ta run lên, giơ ngón tay chỉ vào Lý Văn Thư: "Cô nghĩ cô là cái thá gì mà dám đuổi tôi?"

Ngón tay ông ta suýt nữa chỉ thẳng vào mặt Lý Văn Thư.

Nhìn thấy hàm răng vàng khè của ông ta, Lý Văn Thư lộ vẻ chán ghét, lùi lại một bước.

"Chị... Chị đừng nói nữa."

Hồ Cửu cũng rất lo lắng nhìn Lý Văn Thư. Cậu ấy biết người trước mặt muốn giúp mình, nhưng nếu không thể đuổi được Vương Toàn mà nói những lời này, chẳng phải sẽ bị ông ta ghi thù sao?

Lúc này, Lý Văn Phương từ trên lầu chạy xuống: "Chị ơi..."

Cô ấy vừa nãy đang sắp xếp tài liệu, nên để Lý Văn Thư tự đi trước. Không ngờ khi xuống lại nhìn thấy công nhân trong xưởng ngang nhiên giơ tay chỉ thẳng vào mặt chị mình!

Sắc mặt cô ấy rất khó coi, bước nhanh đến: "Vương Toàn, ông đang làm cái gì đấy?"

Nghe Lý Văn Phương gọi Lý Văn Thư là chị, Vương Toàn lập tức chân run bần bật.

Ông ta thật sự không ngờ Lý Văn Thư lại có thân phận như thế này, là chị gái của bà chủ đích thực! Bảo sao cô dám ăn nói đuổi việc ông ta hùng hồn đến thế!

"Không có gì, không có gì, chỉ là dạy dỗ đồ đệ thôi..."

Vương Toàn mở miệng nói, định lấp l.i.ế.m cho qua chuyện.

"Ông này chỉ biết đùn đẩy công việc cho đồ đệ, lại còn tùy tiện bóc lột người khác, không cho nhân viên ăn uống đàng hoàng, thật chẳng có chút tinh thần nghề nghiệp nào. Chị quyết định cho ông ta nghỉ việc."

Lý Văn Thư mấp máy đôi môi đỏ, nói ra những lời khiến Vương Toàn sợ đến lạnh cả người.

"Chị à, chị là bà chủ rồi, muốn đuổi ai mà chẳng chỉ là một câu nói thôi cơ chứ."

Lý Văn Phương đại khái đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện, ánh mắt nhìn Vương Toàn đầy khinh rẻ, hệt như đang nhìn một đống bã bầy nhầy.

Cô ấy không ngờ dưới trướng mình lại có một kẻ như vậy, xem ra việc quản lý nhà máy sau này cần phải chặt chẽ hơn gấp bội.

“Cô… cô là bà chủ sao?”

Vương Toàn không kìm được hét lên, trên khuôn mặt béo mập đầy vẻ hoảng sợ, trông thật nực cười.

“Không lẽ ông là bà chủ à?”

Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 620