Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 621

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lý Văn Phương cười khẩy, đối với hạng người ngu xuẩn này, cô ấy không hề nương tay.

“Bà chủ, xin lỗi, tôi vừa nãy không biết, cô tha cho tôi lần này đi mà, dù sao tôi cũng là thợ cả của xưởng, cái nghề này còn phải truyền lại cho đời sau …”

Giọng Vương Toàn run rẩy, vừa xin lỗi vừa lôi thân phận thợ cả của mình ra làm lá chắn.

Ông ta vẫn chưa hoàn toàn nhận ra sai lầm của bản thân, cứ nghĩ cái mác thợ cả trong xưởng là một tấm bùa hộ mệnh.

Vương Toàn thực tình không tin Lý Văn Thư sẽ đuổi mình chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này, một thợ cả trong xưởng đồ gỗ đâu phải dễ kiếm.

Hơn nữa, đãi ngộ của nhà máy rất cao, ông ta cũng không nỡ rời khỏi nơi này.

“Ông đang muốn đe dọa tôi sao?”

Đôi mắt phượng sắc sảo của Lý Văn Thư khẽ nheo lại, gương mặt rạng rỡ thường ngày thoắt chốc trở nên nghiêm nghị, toát ra một khí thế lạnh lùng, khiến người ta phải nể sợ.

“Không… không có ạ…”

Mồ hôi lạnh của Vương Toàn chảy ròng ròng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Văn Thư.

“Thanh toán lương rồi biến đi, cái xưởng này không dung thứ loại sâu mọt như ông đâu.”

Lý Văn Thư không hề nương tay, dứt khoát hạ lệnh, đoạn tuyệt mọi đường lui cho lão ta.

Những công nhân khác chứng kiến cảnh này đều sợ hãi, không ai dám lên tiếng.

Vương Toàn cũng biết mình không có khả năng ở lại đây nữa, vẻ mặt sợ sệt thoắt chốc biến mất, thay vào đó là bộ dạng hung hăng, dữ tợn.

“Không làm thì không làm! Đâu phải chỉ có mỗi nhà cô biết làm đồ gỗ! Khắp nơi người ta còn tranh nhau mời mọc tôi ấy chứ!”

Ông ta hừ mạnh một tiếng, quay đầu đi tìm bộ phận kế toán.

“Sau này cậu sẽ theo thợ cả Triệu trong xưởng học việc nhé.”

Lý Văn Thư không để tâm đến Vương Toàn, quay đầu nói với Hồ Cửu.

Cô nhớ thợ cả Triệu là một người hiền lành, giỏi giang nên sắp xếp cậu ta theo ông.

Hồ Cửu gật đầu lia lịa, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ với Lý Văn Thư.

Hôm nay Lý Văn Thư đúng là đã làm một màn “giết gà dọa khỉ” điển hình, khiến thái độ làm việc của công nhân trong xưởng trở nên tích cực hơn nhiều, ai nấy đều sợ rằng mình cũng bị cô đuổi việc.

“Chị à, xin lỗi, em đã không quản lý tốt nhà máy…”

Quay lại văn phòng, Lý Văn Phương cúi đầu, giọng buồn bã.

Nếu không có chuyện này, có lẽ cô ấy vẫn còn bị che mắt, nghĩ rằng mình đã quản lý nhà máy đâu ra đấy.

“Chuyện này không phải lỗi của em, là do ông ta có lòng dạ xấu xa. Dù em chỉ có một mình nhưng đã làm rất tốt rồi.”

Lý Văn Thư thật sự không trách cứ Lý Văn Phương, còn an ủi cô ấy.

“Dù ở đâu cũng có những kẻ thích bắt nạt, chúng ta không thể để xưởng có bầu không khí như vậy, gặp phải thì nhất định phải ngăn chặn. Sau này em cũng phải quan sát nhiều hơn, đừng tin hoàn toàn những gì người bên dưới nói.”

Nghe chị Lý Văn Thư truyền đạt những kinh nghiệm quản lý, Lý Văn Phương chuyên chú lắng nghe, đầu không ngừng gật gù như gà mổ thóc.

Trời đã về chiều, hai chị em không ai bảo ai, cùng nhau dắt díu về nhà.

Vương Toàn lếch thếch xách đồ đạc từ xưởng đi ra, trông như một kẻ bại trận, không khác gì con ch.ó bị đuổi ra khỏi nhà.

Trong ánh mắt ông ta đầy oán hận, đứng trước cửa mắng chửi một hồi, cuối cùng bị bảo vệ đuổi đi.

Mọi động tĩnh ấy đều không lọt qua mắt Giản Minh Lôi, kẻ vẫn đêm ngày theo sát nhà máy đồ nội thất này. Anh ta nhướn mày, thừa lúc Vương Toàn chưa đi khỏi, tiến lên hỏi thăm.

“Có chuyện gì vậy?”

Vương Toàn quay đầu, thấy người đàn ông trước mặt áo quần phẳng phiu, tay đeo chiếc đồng hồ hiệu đắt đỏ đáng giá cả gia tài, vừa nhìn đã biết không phải người thường. Hướng đi tới dường như còn từ xưởng đối diện bước ra.

Mắt ông ta đảo qua đảo lại, trên mặt hiện ra vẻ tủi thân: “ Tôi đang làm việc ngon lành thì bà chủ nhà máy đó không vừa mắt cách tôi dạy đồ đệ, liền đuổi tôi đi.”

“Ông là thợ cả sao?”

Mắt Giản Minh Lôi sáng lên, đánh giá Vương Toàn từ trên xuống dưới.

Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 621