Ánh nắng rực rỡ, những đóa hoa trang trí lộng lẫy, âm nhạc rộn rã, và tôi … lại bước vào kiếp sống này, ngay vào chính ngày cưới của mình. Trớ trêu hơn, tôi nhìn thấy Hạo, trong bộ lễ phục trắng chỉnh tề, đứng đó với nụ cười hào nhoáng.
Tôi cười – một nụ cười mỉa mai, chua chát:
“Ôi, đời này thật khéo đùa giỡn. Tôi c.h.ế.t đi rồi mà vẫn được trao cơ hội… ngay lúc mọi người tưởng tôi sẽ hạnh phúc trọn vẹn.”
Người xung quanh tươi cười, chúc mừng, nhưng tôi biết, trong mắt tôi, tất cả đều trở nên giả tạo và vô nghĩa. Những kẻ từng hãm hại, phản bội tôi, những đau khổ và nước mắt kiếp trước – tôi vẫn còn nhớ rõ, và giờ đây, tôi sẽ bắt đầu đếm ngược từng giây để trả thù.
Bạch Phi đứng gần đó, vẫn dịu dàng, vẫn nở nụ cười giả tạo mà tôi đã quá quen. Hạo… vẫn bảnh bao, vẫn tráng lệ, vẫn là người chồng mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối. Nhưng giờ đây, dưới ánh mắt mỉa mai và linh hồn từng chứng kiến tất cả, tôi nhìn họ, thấy sự thật ẩn giấu: mọi thứ đều là mặt nạ, và tôi sẽ xé nó ra từng lớp một.
Tôi bước xuống phòng cưới, tay trong tay với Hạo, nụ cười vẫn trên môi, nhưng trong lòng, lửa căm hận âm ỉ cháy:
“Cẩn Nhi, kiếp này, trò chơi của họ vừa mới bắt đầu. Và tôi … sẽ là người cầm quyền điều khiển tất cả.”
Những tiếng chúc mừng, những ánh mắt ngưỡng mộ, tất cả trở nên mỉa mai và nhạt nhẽo, vì tôi biết, tôi đã chứng kiến toàn bộ sự thật của kiếp trước, và giờ đây, tôi sẽ không còn là nạn nhân.
Ngày cưới này – ngày mà mọi người tưởng là hạnh phúc – sẽ là ngày tôi bắt đầu kế hoạch trả thù, từng bước, từng giây, để mọi kẻ phản bội, mọi âm mưu đen tối, phải chịu đau đớn như tôi từng chịu.
Và tôi cười … cười với chính trớ trêu của số phận, với ánh mắt mỉa mai, cay đắng, nhưng đầy quyết tâm.